Một lúc sau, A Vệ quay về gỡ bỏ lớp hóa trang rồi chạy qua chỗ nàng.

Vừa thấy A Vệ tới cạnh, Nhã Tịnh liền cho người ra chỗ khác.

- Sao rồi?

- Đúng như người đoán, cháo chỗ khác cực loãng, chỉ có nơi này đặc.

Có lẽ chúng làm cho có lệ tại nơi này, che mắt người mà thôi!

Nhã Tịnh buông tay múc cháo, A Vệ nhanh chóng tiến vào múc thay nàng.

Đem tay quay qua quay lại, đám người kia liền nghĩ vị cô nương kia đã mệt rồi liền quay qua bợ đỡ nàng.

Kẻ rót nước, kẻ quạt mát cho nàng.

Nhã Tịnh mỉm cười từ chối.

- Đa tạ các vị quan tâm, ta vẫn chịu được.

Còn nhiều người dân cần chăm sóc, mọi người không cần lo cho ta đâu!

Nhã Tịnh mỉm cười, xua đôi tay của mình đám người kia cũng hiểu ý nàng rời đi.

A Vệ ngoan ngoãn phát cháo cho từng người, Nhã Tịnh đem kẹo nàng làm phát thêm cho đám trẻ nhỏ.

Nhìn những đứa nhỏ nhận kẹo của nàng môi nở nụ cười thật tươi.

- Cảm ơn thần tiên tỷ tỷ!

Nàng xoa đầu một đứa nhóc trong đó, trong lòng tràn qua ấm áp lại có chút tò mò.

- Tại sao lại gọi ta là thần tiên?

- Bởi vì mẫu thân ta nói, ai có tấm lòng tốt đều là tiên nhân a!

- Vậy đệ nói xem, quan huyện ở đây trong mắt đệ là gì?

- Mẫu thân nói, lão ta là một con ác quỷ tu hành đã nhiều năm rồi a! Mẫu thân nói, là lão ấy đã ăn thịt hút tinh khí của người dân, khiến mọi người đều phải chịu khổ như vậy! Đệ đã thề, sau này lớn lên đệ nhất định phải tu luyện, sau đó tiêu diệt lão ta.

Cứu mọi người khỏi bàn tay ma quỷ của lão!

Nhã Tịnh mỉm cười xoa đầu tên nhóc.

- Đệ an tâm, một ngày nào đó lão ta sẽ bị trời trừng phạt mà thôi.

Ta mong đệ sau này lớn lên vẫn có thể giữ vững lòng tốt này, cũng có một câu tặng đệ.

"Tâm một đường thẳng, lý tự ngay!" lưới trời lồng lộng, tuy thưa khó thoát.

Làm việc xấu nhất định sẽ chịu quả báo, đệ đừng lo.

Giết người là phạm pháp!

Đệ đệ kia gật đầu rồi chạy đi, nàng thở dài.

Nơi đâu có áp bức, nơi đó có chiến tranh.

Câu này nàng thường nghe giáo viên lịch sử nói, câu này đúng trong trường hợp này nhỉ?

Nồi cháo vì người dân dồn về nơi đây nhiều nên rất nhanh hết, cũng không có cháo thêm.

Trời đã nhanh đổ bóng chiều, Nhã Tịnh thấy người dân đã tản đi hai bên.

Có lẽ họ tới các bên còn lại để ăn thêm, nàng cũng quay lưng về phủ.

Không biết ba tên kia sao rồi, cũng không thấy tới chỗ này.

- A Vệ, chúng ta về thôi!

Nhã Tịnh bước tới nhìn A Vệ ngồi một góc mệt phờ người có chút buồn cười, nhìn xem.

Hắn đúng là! Nghe thấy từ đi về, mắt A Vệ sáng lên, hắn như nhìn thấy dòng nước trên sa mạc.

A Vệ thiếu nước vác nàng lên để tăng tốc độ trở về nhà!

Về tới nhà A Vệ mặc kệ mọi người liền chạy về phòng, hắn nằm lên chiếc đệm nghe xương cốt kêu răng rắc.

Thật sự hắn thấy khó hiểu, lúc đánh nhau cũng đâu có mệt như vậy?

Nhìn lại vương phi nhà hắn một mặt không quan tâm, vẫn có thể trụ như không có chuyện gì quá lớn.

Càng ngày càng khâm phục vương phi nhà mình! Ý Hiên và Diễm An vừa thấy nàng về, không để nàng ngồi xuống liền nhấc bổng nàng đi chỗ khác nói chuyện.

Thì ra tên Ngưu ngu ngốc kia lại tới nói chuyện chơi cờ với cha nàng, còn rủ thêm vài tên khác tới.

Hình như là ba phú thương có công tử tới sáng nay.

Sau khi ba tên kia cãi nhau một trận inh ỏi trước phủ nàng, gia đinh nhanh chóng báo cho phụ thân bọn hắn cuỗm bọn hắn về.

Lúc chiều mới qua xin lỗi vì làm phiền vương phủ, Diễm An và Ý Hiên chờ canh nàng để kéo nàng tránh đám rắc rối kia ra.

May Diễm An đã đốt đám túi kia đế phi tang, chứ không cả ba đã bị lão Lưu cốc đầu.

- Đúng rồi, hôm nay vụ việc như nào?

- Cũng giống như người đoán thôi, bọn chúng nghi tới nghi lui, cuối cùng vì không có chứng cứ mà cả ba cùng phải ngậm đắng.

Eo, đúng là nói bản thân phú thương, bọn chúng cũng không mang theo nhiều bạc!

Diễm An vừa nói vừa bĩu môi, Ý Hiên bên cạnh thở dài.

- Vì bọn chúng xác định muốn cho ngươi chút bạc, nhưng lại muốn tỏ vẻ rộng lượng cho nhiều nên đa số chỉ mang chút bạc và xu.

Trong túi bạc ít ỏi đó, cho ngươi chút bạc đã là rộng lượng.

Hẳn túi áo chúng có không ít ngân phiếu, chờ đi với ta chúng sẽ rút ngân phiếu trong áo ra nói rằng mình rất nhiều tiền, mua vài thứ linh tinh ta nhìn để lấy lòng.

Còn chiều nay có lẽ bọn chúng đến để nhìn xem nhà ta rốt cuộc có tiền bao nhiêu mà thôi! Đúng rồi, ta kêu các ngươi dán bảng thông báo tuyển người sao rồi?

Ý Hiên và Diễm An nhìn nhau, nay bọn họ mải hóng chuyện quá mà quên đi tuyển người, xem kìa! Nhìn bộ mặt cúi đầu sâu như vậy Nhã Tịnh nàng dường như đã hiểu vài điều.

- Các ngươi nói xem, muốn ăn đòn hay như nào?

Nhã Tịnh vừa nói xong, hai con mắm kia lập tức nhào tới ôm chân nàng.

Hai mắt bọn chúng còn long lanh như đám mèo chờ nhận nuôi, nhưng với nàng thì chỉ muốn đạp cho mỗi kẻ vài phát vào mặt.

- Nàng về rồi?

Dạ Nguyệt Tu Kiệt được nàng sai đi làm chút việc cũng vừa hay từ cửa sau đi vào gặp được nàng, vừa thấy hắn vào hai kẻ kia liền nhào qua ôm chân hắn.

- Dạ Nguyệt đại nhân, tiểu nhân nay có chút sai sót.

Người có thể bảo với con người vô tình nào đó, tha cho chúng ta được không?

Diễm An nặn ra hai hàng nước mắt, Ý Hiên cũng không vừa hai hàng nước mắt lã chã rơi.

- Đúng rồi Dạ Nguyệt đại nhân, con người độc ác nào đó còn đòi đánh chúng ta!

Dạ Nguyệt Tu Kiệt phất áo vô cùng lạnh lùng ẩn hai người kia ra, đạp lên người Ý Hiên đang ở dưới đất lao tới tính ôm nàng nhưng lại bị Nhã Tịnh giữ lại.

Diễm An lao tới nhấc Ý Hiên đang nằm bẹp dưới đất, hai kẻ yêu thích nghiệp diễn lại bắt đầu.

- Huhu, chúng ta số cũng thật khổ, không cha không mẹ.

Bị một người nào đó bắt, rồi còn bị ép tới đây làm việc mà nhìn xem! Người nào đó có thương chúng ta đâu, ai ai cũng đòi phạt đánh chúng ta kìa!

- Huhu, nàng xem, bọn chúng nói xấu nàng kìa! Còn dụ dỗ ta chống lại nàng nữa, đáng sợ quá đi!!!

- Ồ!

Nhìn ba kẻ diễn sâu trước mặt, Nhã Tịnh lôi ra một cây gậy.

- Dù sao cũng đã mang danh "vô tình" và "độc ác" rồi, nếu ta không làm gì thì có lỗi thật nhỉ?

Nghe lời này của nàng, hai tên mè nheo nào đó lập tức nín lặng.

Ý Hiên và Diễm An đỡ nhau đứng dậy, hai đứa tự phủi quần áo, còn phủi quần áo cho nhau.

Sau đó không nói hai lời lẩn mất dạng, Nhã Tịnh thấy vậy phì cười.

Tóc mai nàng theo vậy cũng rơi xuống, cây hoa lê đang nở trong vườn cũng bắt đầu rơi từng cánh.

Dạ Nguyệt Tu Kiệt nhìn nàng, chầm chậm đưa tay ra vuốt lấy sợi tóc mai ra sau tai nàng.

Nhã Tịnh nhìn qua hắn, Dạ Nguyệt Tu Kiệt bỗng thật muốn hỏi nàng.

"Nàng thật sự không muốn theo ta sao? Rời khỏi nơi này, không mang gánh nặng trong lòng, không cần vất vả như vậy.

Chu du đó đây, nàng thật sự không muốn sao?" chỉ là hắn không hỏi.

Bởi lẽ đã quá rõ câu trả lời của nàng, quá rõ nàng sẽ từ chối, vậy nên đành im lặng như vậy.

Nhã Tịnh quay đi, né tránh ánh mắt thâm tình kia.

Nhã Tịnh chẳng thể trả lời hắn, càng không biết nên làm gì.

Trong dự tính tương lai của nàng, không có hình bóng một nam nhân nào cả.

Chỉ có sống tự do và vui vẻ mà thôi, Nhã Tịnh quay người rời đi.

Dạ Nguyệt Tu Kiệt thu tay lại rồi tự cười, đúng là hắn lại không làm chủ được bản thân rồi.

Nhìn hoa nhẹ rơi bên thềm hắn xoay người rời đi.

- Giờ cũng đã muộn, ái nữ của người hẳn đã về?

Đám người đang ngồi bên hồ chơi cờ, lại như đang chờ nàng.

Nhã Tịnh trước lúc đi từng dặn Lưu thúc cứ kệ bọn chúng, ngồi lâu bao nhiêu thì tùy.

Thi thoảng cho người bưng chút của ngon vật lạ lượn lờ qua là được.

Sau khi tắm rửa nghỉ ngơi chán chê xong nàng đi tìm Lưu thúc, không ngờ đám người kia còn dai hơn đỉa.

Trời đã có chút muộn mà còn chưa kẻ nào về, bốn tên hoàn bốn.

Nhã Tịnh nhếch môi cười, làm quan huyện và thương nhân như bọn chúng cũng thật nhàn nhỉ?

- Phụ thân! A, đại nhân ở đây sao? Tiểu nữ bái kiến đại nhân, chư vị hảo!

Nhã Tịnh đem chút quýt tới, bình thường đều là những người quyền quý hoặc những kẻ trong cung mới có thể ăn quýt.

Rốt cuộc họ Lưu này có thể là cao nhân phương nào? Nhìn đám người kia liếc nhau, hẳn sau việc này sẽ có không ít kẻ điều tra đi? Nhưng dù có điều tra, nàng cũng không cần lo.

- Đúng rồi, ta có chút quýt chư vị là khách của quý phủ ta.

Mời mọi người thưởng thức, vậy mà ta quên mất.

Đúng là nữ nhi tốt, ta già cả thật rồi!

Nhã Tịnh nghe vậy đi qua bóp vai cho Lưu thúc.

- Phụ thân, sao người có thể nói vậy chứ? Với ta người vẫn còn rất trẻ!

- Haha, nữ nhi nhà người thật tốt! Đúng là không cần lo, chẳng bù cho nhi tử nhà ta! Tới giờ vẫn còn làm ta lo, chưa có mối hôn sự nào!

Lại nhắc tới hôn sự! Nhã Tịnh thầm ra dấu sau lưng Lưu thúc, Lưu thúc liền cười xởi lởi.

- Đào huynh cứ nói vậy, công tử nhà ta ngọc thụ lâm phong, hẳn sẽ có không ít cô nương để ý.

Tên họ Đào kia nghe vậy liền vuốt chòm râu của mình, Nhã Tịnh thấy hắn như vậy liền ngứa mắt.

Nếu hắn rơi vào tay nàng, Nhã Tịnh thề phải đốt cháy hàm râu đó, nếu không tên nàng sẽ viết ngược lại!

- Đúng vậy, chỉ là để tìm được một cô nương môn đăng hộ đối cũng thật khó.

Trực tiếp ám chỉ tới nàng sao?

- Duyên phận là thứ không thể ép buộc.

Lưu thúc lên tiếng từ chối thẳng thừng họ Đào, hai kẻ họ Lưu và họ Minh nghe xong liền cảm thán có chút vui vẻ.

- Đúng vậy, duyên phận đâu là thứ có thể ép buộc! Ái nữ nhà huynh ngoài thích làm từ thiện, liệu còn am hiểu gì chăng?

Nhà họ Nhu lên trận lần hai, bọn chúng thấy nàng lại càng cắn dai hơn.

- Ái nữ nhà ta từ nhỏ đã yêu thích học hỏi, vì vậy điều gì nó cũng học một ít.

Cầm, kỳ, thi, họa nó đều có thể!

- Ái nữ của huynh thật là một viên ngọc quý giá, vừa hay nam tử nhà ta cũng tinh thông âm thuật và một chút ngâm thi ca từ.

Hay chúng ta chọn một ngày nào đó mở hội, cho đám trẻ cọ sát thế nào?

Oh! Ha, được lắm.

Có vẻ như bọn chúng sẽ không từ thủ đoạn, nhất định phải hẹn được nàng rồi.

- Ây ya! Nam nhân suốt ngày chỉ đọc sách và chơi đàn, ẻo lả như vậy thì có gì thú vị? Vẫn là nhi tử nhà ta, tốt hơn đôi chút.

Nó còn theo học võ công của một sư phụ họ Lưu, là một hiệp khách nổi danh của giang hồ! Thường thường thích hành hiệp trượng nghĩa, cứu được không ít người!

Oh! Có biến tiếp sao? Sáng con chiều cha? Lặng lẽ lấy túi hạt dưa từ trong người ra, Nhã Tịnh kiếm lấy chỗ tốt bên cạnh Lưu lão ngồi hóng chuyện.