Thư phòng tĩnh mịch chìm trong ánh trăng dịu nhẹ của đêm tối.

Chốc chốc lại vang lên tiếng xột xoạt giấy tờ văn kiện của Dạ Thiên.

Hắn nghiêng đầu, chăm chú đọc tệp văn kiện dày cộp trên bàn gỗ.

Nhưng gương mặt thanh tú lúc này không đặt tên những trang giấy mà lại chìm trong những suy nghĩ mơ màng.

Cảnh tượng lúc Vân Hy bị tên thổ phỉ kia chĩa kiếm vào người rượt đuổi lại xuất hiện trong đầu hắn.

Trong lòng hắn chợt nhói lên xen lẫn tức giận không lời nào diễn tả được.

Nếu như lúc đó hắn đến kịp thì sao? Nếu như tên đó nhanh thêm một chút nữa thì sẽ thế nào? Mọi chuyện hắn đều không dám tưởng tượng.

Hắn cũng không ngờ mình vì một đứa trẻ mới nhặt được hôm qua mà bản thân lại suy nghĩ nhiều và lo lắng đến vậy.

Dạ Thiên cau mày, bàn tay thon dài đưa lên xoa hai huyệt thái dương.

Rốt cuộc là vì sao?

Con cá nhỏ trong hồ tiểu cảnh trước thư phòng đột nhiên nhảy lên mặt nước tạo ra âm thanh trong veo.

Hắn hướng ánh mắt nhìn ra ngoài.

Con cá lúc này cũng đã lặn xuống, để lại những gơn sóng nhè nhẹ trên mặt hồ ngập ánh trăng.

Bên dưới tảng đá lớn bám đầy rêu bên hồ, vài lá sen tươi mát lấm tấm những giọt nước nhỏ li ti vươn lên trước ánh sáng mờ ảo.

Len lói trong những chiếc lá sen to lớn bất ngờ xuất hiện một bông hoa sen nhỏ đang khẽ khàng nhô lên.

Không biết Dạ Thiên nghĩ gì mà làm bản thân mình giật mình một cái.

Hắn nhanh chóng xua đi những ý nghĩ trong đầu mình, đứng dậy rời khỏi thư phòng.

Giờ cũng đã là đêm khuya.

Các nha hoàn cũng đã tắt đèn nghỉ ngơi.

Chỉ còn vài lính canh đi xung quanh bảo vệ an ninh cho phủ.

Dạ Thiên sải bước trên hành lang vắng lặng tiến về phòng của Vân Hy.

Dừng lại trước cánh cửa gỗ còn thơm mùi tươi mát, hắn chần chứ một lúc rồi cũng lên tiếng.

- Con ngủ chưa?

Căn phòng im lặng không có tiếng trả lời.

Hắn cũng đã đoán ra được việc này.

Nàng ta như vậy mà không ăn lấy một miếng đã lăn ra ngủ rồi.

Một lúc sau vẫn không có động tĩnh gì.

Hắn không kìm được mà áp tai vào lắng nghe âm thành trong phòng.

Nghe thấy tiếng thở nhẹ đều đều mới làm hắn an lòng.

Dạ Thiên lặng lẽ quay người trở lại thư phòng.

Hắn dừng lại trước hồ tiểu cảnh.

Ánh mắt đọng lại trên bông hoa sen nhỏ còn non nớt mới nhú lên kia.

Trong lòng một lần nữa lại xuất hiện những suy nghĩ không đáng có.

Hắn làm sao thế này?

Đầu hắn bỗng nhói lên.

Dải kí ức từ tận sâu trong tiềm thức không biết tại sao lại xuất hiện lộn xộn trong đầu hắn.

Những hình ảnh lạ lẫm nhưng mang lại cảm giác thân thuộc đến không ngờ khiến hắn choáng váng.

- Thiên ca! Thiên ca! Thiên ca!

Giọng nói trong trẻo vang lên bên tai hắn.

Dạ Thiên mơ hồ.

Giọng nói này....

Xoạt...

Tiếng động vang lên kéo hắn ra khỏi ảo mộng.

Hàn Hạo quay lại, nhìn vào trong thư phòng.

Không biết từ bao giờ trên bàn đã xuất hiện một cây kẹo hồ lô được gói bọc cẩn thận.

Hắn nhận ra điều gì đó không đúng.

Quay sang nói với Tuấn Điềm.

- Mau đi kiểm tra phòng Vân Hy.

Tuần Điềm ngờ ngợ nhưng mau chóng cũng hiểu được sự tình.

Lập tức hành động.

Dạ Thiên bước vào trong phòng.

Bàn tay lớn cẩn thận cầm cây kẹo hồ lô lên.

- Ta biết con ở trong này.

Không gian vẫn im lặng như tờ.

Tưởng như là hắn đang nói chuyện một mình nhưng ngờ đâu tiếng lộc cộc lại vang lên từ phía kệ đựng văn kiện của hắn.

Vân Hy biết bản thân không thể trốn được nữa liền lọ mọ chui ra từ hộc giá sách.

Nàng vẫn còn giận dỗi, mặt phụng phịu không thèm nhìn hắn.

Dạ Thiên nhìn gương mặt trắng trẻo của nàng, mỉm cười ôn nhu.

- Vẫn còn giận sao?