Uyển Ca bộ dạng trầm ngâm khó hiểu, rốt cuộc sư phụ và nữ nhân này có thâm thù đại hận gì, khiến cho nàng ta hận người tới như vậy.

Tuy nàng không biết vì lý do gì nhưng nữ nhân này trước mặt nhiều người lại có thể hỗn xược với sư phụ của nàng như thế, thật là quá xuất xược.

Đây là hành động xỉ nhục và khinh thường, trước là đối với sư phụ, sau là đối với Thủy linh phong, nàng thân là nội môn đệ tử của Thủy linh phong, là đệ tử của sư phụ sao có thể để Công Tôn Vân Thanh lộng hành như thế.

Không cần biết nàng ta có thật sự là con gái của Kiếm thánh hay không, rượu là người tự đưa, vậy Uyển Ca - nàng đây không thể khướt từ, nếu như Kiếm thánh trở về, nghe lời bóng gió mà tới vấn tội, vậy những người hôm nay ở đây chính là nhân chứng.

"Đã nói tới đây rồi, ta coi như cũng đã hiểu được vài chuyện, nếu như đã đánh thì phải đánh làm sao cho tâm phục khẩu phục mới thôi, tới lúc đó sư tỷ sẽ không truy tố ta đấy chứ?"

"Tất nhiên là không rồi, ở trên võ đài chết là hết không có chuyện gây khó dễ, bắt đền người khác, thua cũng là lỗi của bản thân mà thôi, về chuyện này ngươi có thể an tâm."

Vân Thanh đang lo Uyển Ca sẽ không đồng ý đánh một trận Tử Chiến, không thể ngờ Uyển Ca lại chủ động nhắc tới chuyện này, làm nàng ta vui như ăn tết.

Uyển Ca mỉm cười, nụ cười đơn thuần mà hắc ám, trong bụng lại không thôi cảm thấy hưng phấn vì con mồi đã vào tròng, mà người xử lý con mồi này cũng không phải là nàng, lần này nhường lại sân khấu cho "nữ quỷ" a.

"Cứ quyết định như thế đi, hẹn nhau vào giờ mậu (20h) ngày mai ở chính điện, không gặp không về."

Uyển Ca nhanh chóng chốt thời gian, Vân Thanh ngây thơ liền gật đầu đồng ý, hai người bốn mắt nhìn nhau, sát khí bên trong con ngươi như muốn lấy mạng đối phương.

Không thể ngăn cản kịp, Thiên Phi Phi và Sở Linh Cơ nhìn nhau tỏ ra thất vọng, cả hai người họ đều biết Vân Thanh không hề có ý tốt, không những là muốn khiến Uyển Ca thua một cách thảm hại, sợ là còn muốn "phế" nàng.

Sở Linh Cơ nóng lòng, bước ra nói rõ.

"Công Tôn Vân Thanh, ngươi liêm sỉ quăn đi đâu rồi? Ức hiếp một đứa trẻ như vậy thì có gì gọi là oai phong, có giỏi thì đấu với ta một trận, dám không?"

Công Tôn Vân Thanh ánh mắt sắc đá, nhìn chằm chằm Sở Linh Cơ như muốn xé xác cô ra từng mảnh, trong bụng lại không quên chửi rủa.

(Mẹ kiếp, con tiện nhân Sở Linh Cơ, sao ngươi không chết ở đâu cho tao nhờ, có ai mướn ngươi xem vào chuyện của ta à?)

"Sở sư muội nói quá lời rồi, ta chỉ muốn chơi đùa với Từ sư muội một chút thôi, chứ làm gì có ý ức hiếp, với lại ta cũng đâu có bức ép muội ấy, là muội ấy tự nguyện đồng ý mà, phải không Từ sư muội?"

Công Tôn Vân Thanh khuôn mặt nhăn lại, giọng nói gằn từng chữ, như muốn khẳng định rõ bản thân không có ác ý, bởi nàng ta sợ Uyển Ca sẽ bỏ cuộc, tới lúc đó muốn dụ dỗ thêm một lần nữa sẽ rất khó khăn, lại phải dùng biện pháp mạnh e rằng sẽ khiến cho Cửu thánh thấy rằng nàng ta là cố ý gây sự, nhận ra được ý đồ của nàng ta.

(Dụ trẻ con à)

Tuy nhiên tất cả mọi người ở đây đều hiểu rõ những gì nàng ta muốn che giấu, khuôn mặt của cả đám bây giờ rất giống như lúc bắt được ai đó đang hành hung trẻ con, cực kì khinh rẻ.

Uyển Ca một bên ngạc nhiên, không thể ngờ Sở Linh Cơ lại ra mặt vì mình, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra giữa Linh Cơ và nàng, có kẻ nói: Kẻ thù của kẻ thù là bạn.

Lẽ nào...Sở Linh Cơ vì ghét Vân Thanh mà ra bên vực nàng? Vậy cũng tốt, dù sao cũng là người của Cầm linh phong, nếu như thật sự gây chuyện với nàng ta sẽ không tốt cho giao hảo của Cầm thánh và sư phụ, với lại Phi Phi - đại sư tỷ kia từ đầu tới cuối đều có ý tốt với nàng.

Dĩ hòa vi quý, thêm một người bạn còn hơn có thêm một kẻ thù, đến cả Vương Thuần Khanh nàng còn muốn kết giao, Sở Linh Cơ này sao lại không thể kia chứ?

"Đa tạ Sở sư tỷ đã ra mặt giúp ta, có điều là phúc thì không phải họa, mà đã là họa thì không thể tránh khỏi, ta có thể tránh được một ngày cũng không thể tránh khỏi vĩnh viễn, Công Tôn sư tỷ sẽ không tha cho ta đâu, ta nói đúng chứ Công Tôn sư tỷ?"

Uyển Ca ánh mắt liếc sang Vân Thanh làm nàng ta khó chịu, nhưng cũng không ngờ Uyển Ca bề ngoài đơn thuần, ngây thơ như vậy, nhưng sớm đã hiểu ra vấn đề, nàng ta cũng không cần phải diễn nữa, trực tiếp nói thẳng.

"Thông minh lắm, quả nhiên là đệ tử của bà ta có khác, ngươi nói đúng rồi đó, ta một ngày chưa trừ ngươi thì không thể ngủ ngon được, hiểu ra vấn đề rồi nhưng vẫn còn ngây thơ lắm, ngươi nghĩ bản thân có thể làm gì được ta? Ngươi đối với ta mà nói chỉ là "châu chấu đá xe" thôi, thế nào có ý muốn rui lui không?"

Dứt lời Công Tôn Vân Thanh cười lớn, lại nói.

"Có điều đúng như ngươi đã nói, ngươi không thể thoát khỏi ta đâu, trừ khi ngươi rời khỏi nơi này, vĩnh viễn đừng xuất hiện ở đây nữa, hahaha."

"Ngươi, Uyển Thanh...hai người"

Thiên Phi Phi bực bội, một trận đấu một khi cả hai đã quyết định tham gia thì không ai có thể ngăn cản, dẫu là Cửu thánh đi nữa, cách duy nhất là thuyết phục một trong hai từ bỏ tư cách tham gia, nói cách khác là chịu thua, cơ mà điều này còn bất khả thi hơn, khi cả hai đều không có ý muốn dừng lại.

Sở Linh Cơ nhìn ánh mắt kiên định của Uyển Ca và những lời Công Tôn Vân Thanh nói mà ngạc nhiên, Uyển Ca đã nhận ra được mọi chuyện, biết được Vân Thanh không có ý tốt? Vậy tại sao lại đồng ý thách đấu, là quá tự tin hay đã có đối sách của mình?

"Chưa đánh sao có thể biết được thắng thua, giờ dậu ngày mai ở chính điện, không gặp không về, còn bây giờ...Khởi Quyên tiễn khách!"

Uyển Ca không muốn nói nhiều với Công Tôn Vân Thanh, lập tức cho người đuổi khéo. Khởi Quyên là một trong những người tự nguyện đi theo Uyển Ca sớm nhất trong số những ngoại môn đệ tử của Thủy linh phong, nghe Uyển Ca nói vậy liền xuống lầu dưới, đưa tay trái ra chỉ thẳng cửa lớn, giọng nói khinh thường nhưng nhẹ nhàng.

"Công Tôn đại sư tỷ...mời!"

Công Tôn Vân Thanh cắn răng, hai lòng bàn tay siết chặt, phất tay áo bỏ đi, vừa đi vừa hét lớn như sợ rằng không ai nghe thấy.

"Một lũ các người cứ nhớ lấy cho ta!!!"

Lời nói vừa dứt bóng người cũng đã không còn, Uyển Ca cau mày nhưng ngay sau đó thả lỏng, mỉm cười nhẹ nhàng, đối diện Thiên Phi Phi và đám người Cầm linh phong nói rõ.

"Chuyện hôm qua xin đừng nói lại với Liễu sư, ta biết mọi người sợ ta bị thiệt, tuy nhiên bây giờ nói ra nàng ta sẽ chối bỏ, nếu như nàng ta muốn thì cứ làm như vậy, tới lúc đó Uyển Thanh đánh không lại thì vẫn có mọi người làm chủ cho ta."

Hầu như mọi người đều kinh ngạc khi Uyển Ca lại nói như thế, đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn, trước giờ Công Tôn Vân Thanh toàn là cãi lý mà thắng, hễ có người nói xấu nàng ta với Cửu thánh, thì nàng ta liền thề thốt, khóc lóc ỉ ôi, còn đòi tự tử, Kiếm thánh vì thương con liền xin mọi người hãy nể mặt ông mà tha cho nàng ta, hình phạt cao nhất nàng ta từng chịu cũng chỉ đơn giản là quỳ úp mặt vào tường 1-2 ngày.

Càng ngày nàng ta càng hỗn láo, mà những kẻ nghe thấy cũng không thèm quan tâm và để ý tới, nàng ta cũng rất khôn ngoan khi lựa chỗ mà nói, không phải chỗ nào cũng ăn nói kiểu đó.

Tác giả: Làm Miêu nhớ tới những "chị đại" tụ tập hành hung, đánh đập người khác, nhà trường gọi phụ huynh lên thì bảo: Con tôi ở nhà ngoan lắm.

Không phải là họ bao che cho con mình, đồng ý là làm cha mẹ ai cũng muốn bảo vệ cho con, nhưng đại đa số con người trước mặt những người mình tôn trọng và kính phục đều tỏ ra ngoan hiền, lễ phép. Còn với những người yếu thế hơn thì ngược lại, trừ khi là được dạy dỗ đúng cách.

Thiên Phi Phi thấy cũng phải, nàng khẽ thở dài đáp.

"Vậy cứ quyết định như thế đi, Từ sư muội không nên quá xem thường Vân Thanh kia, nàng ta thực lực là Ngự Kim sư - thất phẩm, không hề dễ dàng như Tôn Thử Di đâu."

Uyển Ca khẽ gật đầu cho Thiên Phi Phi an tâm, sau đó nhìn sắc trời lại nói.

"Trời hình như sắp mưa rồi, mọi người không đem ô, nên về sớm kẻo không kịp, tâm ý của mọi người Uyển Thanh sẽ nhớ kỹ. Hôm khác sẽ tới Cầm linh phong bái tạ."

Thiên Phi Phi "Ừm" một tiếng rồi cả năm người liền rời đi, Sở Linh Cơ cười nhẹ sau đó cùng Thiên Phi Phi quay lưng bỏ đi, cả bọn đi xuống tầng một hướng cửa lớn thẳng tiến, Uyển Ca bên trên lại bỗng dưng nói lớn.

"Sở sư tỷ, hôm nay...đa tạ."

Sở Linh Cơ dừng bước, quay lại nhìn Uyển Ca xem bản thân có nghe lầm không, sau đó lại mỉm cười đáp.

"Uyển Thanh...Cầm linh phong luôn luôn mở cửa đón tiếp muội."

Sau đó Sở Linh Cơ quay lưng chạy đi, cả ánh mắt và khuôn mặt hiện rõ niềm vui hồn nhiên của một thiếu nữ, Thiên Phi Phi và những người khác đều khó hiểu, không biết chuyện gì vừa mới xảy ra.

Uyển Ca bên trên cũng bỏ lên lầu trên, ánh mắt vui vẻ, nụ cười hớn hở, Sở Linh Cơ...người bạn đầu tiên của nàng ở Liên Châu thành a.

- --------

[Hai canh giờ sau - Liên Châu thành]

Không ngoài dự đoán của Uyển Ca, sau khi đám của Thiên Phi Phi rời đi khoảng một nén nhang, trời đã bắt đầu đổ mưa, là một cơn mưa cuối thu a.

Lúc này trời đã gần như tạnh mưa, Thủy thánh từ đại điện dự họp trở về, về tới nơi đã nghe được một tràn xì xầm to nhỏ về chuyện Công Tôn Vân Thanh tới kiếm chuyện và hơn hết là Uyển Ca đồng ý thách đấu với nàng ta.

Thủy thánh càng nghe khuôn mặt càng tỏ ra bí xị, không vui. Bà ngay lập tức quay mặt đi lên lầu 6 tìm Uyển Ca hỏi cho rõ.

Ở phòng của mình, Uyển Ca đang được tiểu tì nữ của mình "giáo huấn" một trận.

"Trời ơi, lão tổ tông của nô tì ơi, người là rảnh quá không có việc gì làm sao? Sao lại có thể đi chấp nhận thách đấu của người khác? Tiểu thư, đây đã không còn là Tùy Manh Á hay Tôn Thử Di mà là nội môn đại sư tỷ của Kiếm linh phong đó, thật là..."

"Rồi rồi, Tiểu Hoa em đừng như vậy được không, ta cũng không tới mức phải chịu thua nàng ta, dẫu sao cũng chưa biết ai thắng ai thua mà."

Uyển Ca...không, phải nói là Tinh, lúc này cũng một phần cảm thấy bản thân đã có chút tự tin và khinh thường đối thủ, giận quá mất khôn, biết rõ ý đồ của Công Tôn Vân Thanh đó mà vẫn đâm đầu vào, không hề cân nhắc, tuy rằng tự biết bản thân yếu đuối mà giao lại cho Nguyệt, nhưng như vậy có thể nói là: Tự mình gây chuyện, rồi để người khác xử lý không?

Tuy không hối hận về chuyện này, tuy nhiên nàng tự biết bản thân đã vô tình để cảm xúc nhất thời khống chế, trúng chiêu khích tướng của Công Tôn Vân Thanh ấy, sau này...phải rút kinh nghiệm mới được.

Tiểu Hoa cũng giống như Thủy thánh, nghe được chuyện này liền đi tìm Uyển Ca hỏi cho rõ, cuối cùng khi nghe Uyển Ca kể lại liền không chịu nổi mà "giáo huấn" nàng.

Tiểu Hoa vừa sợ vừa lo lắng cho Uyển Ca, sức khoẻ của nàng chỉ mới hồi phục sau trận đấu với Tôn Thử Di, giờ lại gây chuyện, thách thức với người ta, mà người này cả sức mạnh và thân thế đều không hề nhỏ.

"Tiểu thư hay là chúng ta chịu thua đi, như vậy tuy không vinh quang nhưng an toàn là nhất."

Uyển Ca lắc đầu, nụ cười tuy nhẹ nhàng nhưng chắc chắn, như muốn khẳng định ý chí của mình.

"Tiểu Hoa, ta biết em lo lắng cho ta, sợ ta gặp nguy hiểm, tuy nhiên dẫu cho kết quả thế nào ta cũng sẽ không bao giờ từ bỏ, em cũng đừng quá lo lắng như vậy, ta trận này có thể thua nhưng không tới nỗi mất mạng đâu, ta hứa nếu như thật sự thắng không nổi sẽ chịu thua, không để bản thân gặp nguy hiểm, như vậy em đã an tâm chưa?"

Tiểu Hoa nhìn nàng, rồi lại bất giác thở dài, một khi Uyển Ca đã quyết định một điều gì đó thì khả năng để thay đổi gần như không thể, Thủy thánh ngoài cửa nghe được những gì Uyển Ca nói với Tiểu Hoa, cũng biết Uyển Ca lần này sẽ không chịu thua trước khi trận đấu bắt đầu.

Bà đắng đo một chút, rồi đưa tay gõ cửa, Tiểu Hoa lập tức đi mở cửa, cửa vừa mở liền thấy một thân ảnh lạnh lùng đứng trước cửa làm Tiểu Hoa hết cả hồn, cứ tưởng là...à mà thôi.

"Thủy thánh!? Mời...người vào trong ạ."

Uyển Ca bất ngờ khi người tới lại là Thủy thánh, chẳng lẽ bà đã biết về chuyện kia rồi?

Không cần đoán cũng biết được là ai đã nói, đúng là...miệng lưỡi thiên hạ không thể bịp lại, đã nói là không được phép kể lại chuyện đó với sư phụ, vậy mà lại...thật là quá thất vọng mà.

Ngoại môm đệ tử: Tụi em không có nói gì hết, tụi em chỉ là nói ra nói vào thôi à...

"Tiểu Hoa, muội đi pha trà đi."

Uyển Ca đứng dậy nhìn khuôn mặt không mấy vui vẻ của Thủy thánh mà cười gượng, liền kiếm cớ đuổi khéo Tiểu Hoa đi.

Tiểu Hoa gật gù rời khỏi, không quên đóng cửa lại, lúc này không khí trở lên lạnh lẽo, hai con người, bốn con mắt nhìn nhau, Uyển Ca buộc miệng nói trước.

"Sư phụ, người biết rồi?"

Uyển Ca không tránh mà nói trực tiếp vào vấn đề, Thủy thánh gật đầu xác nhận, nhưng vẫn không nói gì.

"Con biết bản thân làm vậy là lỗ mãng, ngông cuồng. Tuy nhiên con không thể để cho Công Tôn Vân Thanh đó muốn làm gì thì làm, nàng ta đối với người...ngôn từ, biểu ngữ đều rất vô lễ."

"Vậy...con vì ta, vì hành vi của nha đầu đó với ta nên mới chấp nhận thách đấu của nó?"

Thủy thánh kềm lòng không được, liền hỏi thẳng chuyện này. Uyển Ca khuôn mặt có phần xấu hổ, đáp.

"Không hoàn toàn là như vậy, nhưng đó cũng là một trong những lý do khiến con đồng ý, người không giận con đó chứ?"

Uyển Ca lời cuối bỗng dưng ngước mặt lên nhìn thẳng Thủy thánh, như muốn nhìn kĩ sắc mặt của bà xem liệu bà có thất vọng, tức giận hay cố tỏ ra không có gì cả.

Thủy thánh mỉm cười hạnh phúc, xoa xoa cái đầu nhỏ của nàng, giọng nói ân cần khẽ phát ra.

"Nha đầu ngốc, ta không giận con, ngược lại còn rất tự hào vì con, không uổng công ta lo lắng cho con, nhận con làm đệ tử chân truyền."

Uyển Ca có chút ngạc nhiên, không thể ngờ sư phụ không những không giận, ngược lại còn nói ra những lời kia, làm Uyển Ca vừa hạnh phúc vừa cảm thấy không quen.

"Chuyện này là chuyện con nên làm, con không cho phép ai vô lễ với người như vậy được, sư phụ người có thể nói cho con biết: Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao Công Tôn Vân Thanh ấy lại ghét cay ghét đắng người như thế? Vì sao người đối với chuyện này thản nhiên như không, dẫu rằng người có thể đã nghe được chuyện này từ những đệ tử khác? Nàng ta mang họ Công Tôn, là con gái hay chính là họ hàng xa của Kiếm thánh? Đệ tử biết bản thân đã nhiều chuyện, tuy nhiên...nếu như không được giải đáp những vấn đề này, con sẽ không thể ngủ ngon được."

Uyển Ca cuối cùng vẫn không thể chịu đựng được thắc mắc trong lòng, liền nói ra hết tất cả những thứ bản thân không thể hiểu nổi, Thủy thánh khuôn mặt từ vui vẻ trở nên trầm mặc, hiện rõ sự u tư và suy nghĩ.

Chuyện này vốn dĩ là chuyện của rất lâu về trước, tuy nhiên cảm giác mỗi lần nhớ lại thì vẫn không thể phai nhòa, những gì đã xảy ra bà tất nhiên biết rõ, tuy nhiên đến cuối cùng không thể biết được Công Tôn Vân Thanh kia hận bà vì điều gì?

Vì cái chết của mẹ nàng ta? Vì quá khứ giữa bà và cha nàng ta? Hay là vì cả hai đáp án kia và một vài lý do nhỏ nhặt nào đó.

"Ta không biết lý do gì để nó hận ta như vậy, cũng không hề quan tâm, từ nhỏ tới giờ nó luôn tỏ ra lễ, hiếu với ta trước mặt ta và những trưởng bối khác, tuy nhiên lại ở sau lưng nói xấu, xỉ nhục ta. Lúc đầu ta cũng không muốn tính toán, sau này cũng có phạt nó vài ba lần, tuy nhiên có vẻ ta càng quan tâm tới nó nó càng hận ta hơn, cũng đã lâu lắm rồi, ta không trực tiếp gặp mặt nó. Còn về vấn đề Kiếm thánh có phải là cha của gia hỏa đó hay không...nghe tên và thân phận của nó ở Kiếm linh phong, không phải đã rõ ràng rồi sao?"

Uyển Ca có chút bất ngờ vì câu trả lời ấy của Thủy thánh, hóa ra đến cả bản thân bà cũng không biết vì sao Công Tôn Vân Thanh hận mình, nhưng vì sao nàng cứ cảm thấy Thủy thánh là đang nói lảng đi, không trả lời thật lòng về câu hỏi của nàng.

Nàng không ngạc nhiên khi biết Kiếm thánh là cha ruột của Vân Thanh, tuy nhiên nếu như vậy phải nói là Kiếm thánh đối với đứa con này quá cưng chiều, dung túng hay bỏ rơi, không thèm quan tâm đây?

Chuyện này nhìn bề ngoài thì rất rõ ràng, chẳng qua là một đại tiểu thư cậy vào quyền thế của cha mình mà hống hách, hỗn láo. Tuy nhiên càng điều tra càng cảm thấy rắc rối, vì sao lại là Thủy thánh? Vì sao lại hận bà như vậy? Kiếm thánh và Thủy thánh giống như có một mối quan hệ gì đó không thể giải thích nổi.

(Aaaa...khó hiểu quá, tơ vò cũng dễ gở hơn nhiều.)

Càng nghĩ nội tâm của nàng càng thấy khó hiểu, Uyển Ca muốn vò đầu bứt tóc để nghĩ ra một câu trả lời cho chuyện này.

Nàng tuy không phải là người nhiều chuyện, tuy nhiên lại rất tò mò về những chuyện như vậy, thật là khó chịu khi thắc mắc trong lòng không được giải thích.

"Sư phụ...người thật sự không biết lý do là gì sao? Con..."

Uyển Ca chưa nói hết câu liền bị một giọng nói lạnh như băng chen vào, cứ như không muốn nàng hỏi về vấn đề đó nữa.

"Uyển Ca, con vẫn còn nhỏ có nhiều chuyện không nên suy nghĩ và hiểu rõ làm gì. Nó vì lý do gì mà hận ta, ta không quan tâm, ta vẫn đứng thừ lừ ở đây, nó có thể làm gì được ta? Ngược lại là con, nó lần này là cố tình nhắm vào con, con không nên thi đấu tránh gặp phải rắc rối, chuyện từ chối cuộc thi ta sẽ giúp con giải quyết."

Uyển Ca gật gật cái đầu nhỏ của mình, nàng biết Công Tôn Vân Thanh không hề có ý tốt, cũng biết được tâm tư của nàng ta, tuy nhiên chuyện có đánh hay không, cũng không tới lượt nàng quản nữa rồi.

"Con...cần một ít thời gian để suy nghĩ thật kĩ, dù sao cũng là thể diện của Thủy linh phong chúng ta, sư phụ đừng quá lo."

Thủy thánh cau mày, khuôn mặt không hề vui vẻ gì, mỗi lần Uyển Ca nói như vậy đều là đánh trống lảng để không bị hỏi dồn dập, cuối cùng kết quả lại chỉ có một và hầu như không thay đổi kết cục.

"Tùy con vậy, ta đã nói hết lời mà con vẫn ngoan cố thì có thua cũng đừng trách ta vì sao biết mà không nói trước. Ngự kim thuật có sức sát thương rất cao, thể lực không yếu không mạnh, con phải cẩn thận, không được xem thường đối thủ."

Uyển Ca nghe được trong một câu ấy của Thủy thánh có vài phần tức giận, nàng liền chu môi làm nũng, đôi tay nhỏ xoa vai, bóp tay cho bà.

Thủy thánh lắc đầu, cười gượng lại nói tiếp.

"Còn một vấn đề nữa, nha đầu đó có thế nào cũng là con gái của Kiếm thánh, con phải nương tay với nàng ta tránh việc làm bị thương nó càng ít càng tốt, việc con cần phải làm là bằng mọi cách cho nó bay khỏi sàn đấu là tốt rồi."

Uyển Ca mỉm cười, gật đầu như đã hiểu rồi, nàng suy nghĩ một chút rồi nói.

"Sư phụ con biết người là muốn tốt cho con, con sẽ cố gắng không làm sư phụ thất vọng."

Thủy thánh thở dài rồi quay lưng bỏ đi, vừa đi vừa nói.

"Ta không cần con vì ta làm việc gì cả, chỉ cần con sống thật tốt là được rồi."

- -------Lời tác giả ---------

Về cái vấn đề giữa hai vị Thủy - Kiếm thánh, Miêu chưa thể tiết lộ nhiều được, ai muốn hiểu thế nào thì hiểu.

Thông báo: Ngay khi Vương Phi đạt được con số 77.777 lượt xem, Miêu sẽ tặng cho mọi người một tuần lễ vàng: Tức là viết truyện trong liên tiếp bảy ngày, mỗi ngày một chương, 1k2 từ/chương.

Mong rằng mọi người sẽ thích và vui vẻ đón nhận.

- --------Hết chương 114 ---------