Mặc dù Thẩm Diệu Thần đã sớm quen với cái tính nói nửa chừng lại thôi này của Lăng Dục Tu nhưng cũng phải hoài nghi ngày xưa y trở thành quốc sư của đất nước này như thế nào.

Ở trong mắt Thẩm Diệu Thần, Lăng Dục Tu trên thực tế chỉ là một tên thần côn chỉ biết khua môi múa mép, há có thể nghiêm túc hành sự.

"Chuyện này biết xác định như thế nào, cả thiên hạ này chẳng có ai có bản lĩnh này.

Chẳng lẽ Vương gia có khả năng hồi sinh người chết sao? Tại hạ thì không có bản lĩnh làm việc này đâu".

Lăng Dục Tu vừa nói vừa tùy tiện quấn lại băng vải, cuối cùng còn thắt một cái nút vô cùng xấu xí, quả thực khiến người ta không nỡ nhìn thẳng.

Thái độ y băng bó vết thương cũng cực kỳ có lệ, Thẩm Diệu Thần lườm nguýt mấy hồi, thực sự muốn dùng một chưởng đánh bay y ra ngoài.

"Từ lâu bản vương đã nhìn ra quốc sư không có bản lĩnh lớn như thế, nếu không phải do phụ hoàng coi trọng ngươi, bản vương còn nghĩ quốc sư chỉ biết ăn no chờ chết thôi đấy".

"Vương gia khen nhầm rồi, tại hạ không dám nhận".

Lăng Dục Tu bỗng dưng đứng thẳng người, tùy ý câu môi, chẳng biết từ lúc nào lại lấy từ tay áo ra chiếc quạt giấy bất ly thân, nhàn nhã phe phẩy.

"Nửa đêm nửa hôm rồi, quốc sư làm vậy có chút không ổn nhỉ? Chẳng lẽ quốc sư sợ nóng hơn những người khác à?"

Hai chữ "khen nhầm" như thể một đòn đánh trúng vào trái tim của Thẩm Diệu Thần.

Dưới gầm trời này chẳng có ai không biết xấu hổ, chỉ có một mình Lăng Dục Tu.

Lúc này, trong đầu hắn bỗng thoáng hiện lên hai lúm đồng tiền như hoa của nữ nhân nọ, hắn giật mình, ra sức xua đi bóng hình xinh đẹp ấy.

"Đây gọi là phong độ nam nhân, tựa như một vị phiên phiên Giai công tử (*) sáng ngời, độc nhất vô nhị trên thế gian này".

(*) phiên phiên Giai công tử: công tử tốt đẹp xuất chúng, thanh nhã quý phái giữa trần tục ô trọc hỗn loạn

"Nói chính sự đi.

Thân thể Ngọc Thư rốt cuộc là như thế nào? Vì sao vừa rồi quốc sư lại nói đại nạn của nó đã buông xuống rồi?"

Thẩm Diệu Thần cúi đầu liếc mắt nhìn hai bức họa tán lạc ở bên cạnh.

Thì ra hắn vẫn muốn đi trên con đường không có lối thoát, không nên đi nhất.

"Trong lòng ta và Vương gia đã tỏ như trăng sáng, Ly Vương điện hạ có năng lực thi họa thao túng vận mệnh người khác, thế nhưng năng lực này sau mỗi lần sử dụng đều sẽ phải gánh chịu phản phệ vô cùng nghiêm trọng, nhe thì nội thương, nặng thì nguy hiểm tới tính mạng.

Mà Ly Vương điện hạ thuộc về vế sau, huống chi Ly Vương điện hạ đã sớm coi nhẹ chuyện sinh tử.

Ly Vương rơi vào tuyệt cảnh lặp đi lặp lại không lối ra, cũng không thể tự mình thoát ra được, tại hạ cũng chỉ có thể tìm cách kéo dài sinh mệnh bên ngoài, không thể triệt để trừ bỏ tâm ma của Ly Vương".

Lăng Dục Tu nói những thứ này sao Thẩm Diệu Thần lại không biết được, nhưng Thẩm Ngọc Thư đã sớm bị cừu hận che mờ hai mắt, làm gì có thời gian bận tâm tới tính mạng của mình.

"Hai bức họa tại hạ sẽ mang về nghiên cứu một chút, chuyện Bạch trắc phi trúng độc, chuyện Vương phi bị tập kích đêm khuya cũng là do Ly Vương gây nên.

Ly Vương điện hạ thao túng Xuân Oanh ở sau núi giả, cố ý để lộ hành tung bị An trắc phi phát hiện, rồi lại đem mồi dẫn hỏa tới chỗ Vương phi, cuối cùng Bạch trắc phi trúng độc ảnh hưởng tới tính mạng, Vương phị bị vu hãm đầu độc mưu hại Bạch trắc phi.

Tất cả mọi chuyện đều là do Ly Vương gây nên, vậy mà Vương gia lại vẫn bao che dung túng, để mặc Ly Vương làm càn làm bậy để giờ mọi chuyện trở thành như này, thật là sai vô cùng".

Lăng Dục Tu nói rất nghiêm túc, nếu như Thẩm Ngọc Thư còn tiếp tục làm như vậy, không chỉ nguy hại đến tính mạng của hắn mà toàn bộ triều đình cũng sẽ bị quấy nhiễu đến long trời lở đất, không được yên bình.

Tuy là đương kim Hoàng thượng ngu ngốc vô đạo, hành sự tàn bạo bất nhân, nhưng chỉ cần thế cục rung chuyển một chút, người chịu khổ cuối cùng vẫn là bách tính.

"Ngươi biết mà, nó đối với bản vương mà nói không chỉ là Hoàng đệ đối nghịch, mà còn là người chí thân của bản vương trên đời này.

Huống chi Xuân Oanh từ lúc vào vương phủ đã có ý đồ gây rối, suốt ngày vẽ đường cho hươu chạy, ngầm hại không biết bao nhiêu người vô tội, bản vương có thể mắt nhắm mắt mở việc cô ta cậy quyền, nhưng không thể tiếp tục để cô ta tiếp tục làm điều ác ở trong vương phủ của ta".

"Cho nên, cuối cùng Xuân Oanh trở thành người chịu tội thay cho Ly Vương điện hạ?"

Lăng Dục Tu liêu bào ngồi xuống, y nâng trà trản lên, tự rót cho mình một chén.

"Không bàn đến chuyện chịu tội thay hay không, một người nếu như tâm tính lương thiện thì sao có thể bị Ngọc Thư thao túng tâm trí được".

Thẩm Diệu Thần cười lạnh một tiếng, có vài người làm điều ác, kết cục cuối cùng đã sớm được định trước rồi.

"Tại hạ mang hai bức họa về là vì để hóa giải phản phệ của Ly Vương điện hạ, vừa rồi Ly Vương tới đây, dáng vẻ suy yếu chật vật không trụ nổi của điện hạ Vương gia cũng đã nhìn thấy rồi đấy.

Nếu không phải tại hạ mang hai bức họa về tìm cách hóa giải phản phệ thì sợ rằng bây giờ Ly Vương điện hạ đã là một đống xương trắng rồi".

"Đa tạ quốc sư ra tay cứu giúp, bản vương thay Ngọc Thư cảm ơn quốc sư" Thẩm Diệu Thần nói toàn là chân tâm thật ý.

"Không cần không cần, dù sau hồi xưa lúc tại hạ ở bên ngoài gặp hiểm, lúc đó chẳng phải Vương gia cũng ra tay giúp đỡ tại hạ mới có thể chuyển nguy thành an sao? Coi như chúng ta huề nhau đi".

Lăng Dục Tu tỏ thái độ không hề gì, y đặt trà trản lên bàn, nói một câu đầy ý vị sâu xa: "Trừ khi Ly Vương điện hạ chủ động buông bỏ năng lực vẽ tranh thao túng vận mệnh người khác, nếu không tại hạ cũng không có đủ sức để xoay chuyển cả đất trời".

"Sau khi buông rồi thì sao?"

Thẩm Diệu Thần vô ý thức liếc mắt nhìn nút thắt ở trên cánh tay phải, có chút ghét bỏ mà quay đi chỗ khác.

Lăng Dục Tu nhìn thấy một màn này, khóe miệng kéo ra một độ cong lớn.

"Vốn dĩ năng lực này là của Vương phi, Ly Vương điện hạ chỉ tạm thời sở hữu nó mà thôi, nói thẳng ra thì Ly Vương điện hạ chỉ nắm giữ được nó trong một thời gian ngắn, còn Vương phi mới là thiên mệnh chi nhân chân chính sở hữu năng lực này".

Lăng Dục Tu ngắm nhìn vầng trăng sáng ngoài điện, dừng một chút rồi mới tiếp tục nói: "Có điều nếu Ly Vương điện hạ không bằng lòng chủ động buông bỏ, như vậy năng lực này có thể sẽ không chuyển được đến trên người Vương phi".

Trong điện trong nháy mắt lâm vào cảnh tĩnh mịch, hai người ăn ý đều không nói lời gì nữa.

Thẩm Diệu Thần nghĩ ngợi về ý tứ trong câu nói của Lăng Dục Tu, nếu như Thẩm Ngọc Thư cố ý muốn đi tới cuối con đường đó, liệu bản thân hắn có thể dùng sức một mình mình lay động tâm báo thù đó không?

"Năng lực này ở trên người Ngọc Thư bản thân nó cũng không thể chịu đựng được, nếu như chuyển tới người Vương phi, nàng ấy có thể dễ dàng khống chế, không bị phản phệ sao?"

"Không phải là Vương gia chung tình với Vương phi đó chứ mà sao chuyện gì cũng lo lắng cho Vương phi vậy? Vương gia xưa nay nổi tiếng là không tim không phổi, đột nhiên Vương gia làm như vậy tại hạ không quen cho lắm".

Lăng Dục Tu thu quạt giấy trong tay lại, tự tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn nam nhân nằm trên giường.

"Quốc sư đang mắng bản vương không giống người đó à?"

"Ý của tại hạ là Vương gia như thanh phong lãng nguyệt, tựa như trích tiên rơi xuống phàm trần, không giống như người phàm mà thôi".

"Quốc sư cứ thừa nhận thì hơn, nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, há lại cãi qua cãi lại làm gì".

Thẩm Diệu Thần lập tức dời đi trọng tâm câu chuyện: "Trở lại chuyện chính, Vương phi có thể chịu được năng lực này không?"

"Tất nhiên là có thể, vừa rồi tại hã đã nói năng lực này vốn dĩ thuộc về Vương phi, Vương phi sẽ không bị phản phệ mà còn có thể tùy ý vận dụng nó".

"Từ khi Vương phi gả vào vương phủ, hình như bản vương chưa từng thấy nàng chạm qua cầm kỳ thi họa chứ đừng nhắc tới nữ công, ngày ngày ngoài việc ở bên cạnh ao cho cá chép ăn ra thì không làm gì khác".

"Vương gia quan sát tỉ mỉ thật đấy, nhưng theo lời Vương gia thì cũng không ảnh hưởng tới năng lực này của Vương phi".

"Ngay cả vẽ vời cơ bản nhất nàng cũng không biết thì có thể vẽ tranh thao túng vận mệnh kiểu gì, chẳng lẽ có thể tùy ý vẽ mấy thứ mèo không ra mèo, cáo không ra cáo sao?"

Thẩm Diệu Thần thực sự không dám tưởng tượng cảnh tượng đó, da đầu tê dại một hồi.

"Chỉ cần Vương phi biết vẽ chút chút là được, dù sao cũng không đến mức vẽ hổ thành chó đâu?"

"Cái này cũng khó nói."

Sự thực chứng minh, quốc sư thật sự là một thần côn danh chính ngôn thuận, sau này bản lĩnh vẽ tranh mà Mộc Vân Cẩm thể hiện ra quả thật khiến người ta khó mà cảm nổi.

Thẩm Diệu Thần bởi vì cánh tay phải bị thương, vừa nãy lúc xử lý thương thế vạt áo có hơi mở rộng ra, phong hưu thư ở trong ngực vì thế mà rơi xuống dưới chân Lăng Dục Tu.

Lăng Dục Tu cúi người nhặt lên, hai chữ "hưu thư" thật to như sắp đâm mù mắt y.

"Vương gia đây là có ý gì?"

Lăng Dục Tu không để ý tới sự ngăn cản của Thẩm Diệu Thần, trực tiếp mở hưu thư ra, từng hàng trâm hoa chữ nhỏ đập vào mắt, từng câu từng chữ trong hưu thư không rời khỏi việc phân chia sản nghiệp Vương phủ nửa tấc.

Từ lúc Thẩm Diệu Thần nhận hưu thư của Mộc Vân Cẩm, hắn không tình nguyện mở ra cũng lười muốn biết trong đó viết gì.

Cho đến lúc này, hắn mới đoán được nội dung tờ hưu thư qua vẻ mặt kinh ngạc không gì sánh được của Lăng Dục Tu.

"Không có ý gì, ngươi tận mắt xem rồi mà còn giả bộ".

"Vương phi thật sự biết tính toán cho bản thân.

Một thôn trang lớn ở ngoại ô như này cũng đủ để Vương phi ăn sung mặc sướng hết nửa đời sau rồi".

Lăng Dục Tu không khỏi chặc lưỡi.

Vị Vương phi này gả vào vương phủ chỉ sợ không phải là vì tuân theo ý chỉ của Hoàng thượng mà là tới đào của nhà Vương gia.

"Bản vương còn sợ rằng mình chỉ là một hạt cát trong cuộc đời như sa mạc của nàng kia, mà nàng ấy ngày nào cũng tỏ ra như kiểu mình nhận hết mọi uất ức không bằng".

Thẩm Diệu Thần giờ khắc này cũng không duy trì nổi dáng vẻ lạnh lùng lãnh đạm nhưng trong trẻo thường ngày nữa, nét mặt vô cùng bất mãn phẫn uất.

"Vậy làm sao cho phải.

Vương gia và Vương phi hòa ly rồi, Vương gia phải làm thế nào để Vương phi bằng lòng tiếp nhận năng lực hiện hữu của Ly Vương điện hạ.

Năng lực này không chỉ cần Ly Vương điện hạ bằng lòng chủ động buông bỏ, nếu Vương phi phản đối tiếp nhận thì cũng không có tác dụng".

Lăng Dục Tu tỏ vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mới vừa rồi trước khi tới y còn tưởng rằng tình cảm đôi phu thê Thần Vương càng ngày càng đi lên, bằng không ngày ấy Vương phi hồi phủ Vương gia cũng không thể nào chủ động đi cùng nàng được.

"Ngươi nhìn bản vương như vậy làm gì, bản vương cũng không làm mấy chuyện tội ác tày trời".

"Ai..."

Lăng Dục Tu nặng nề thở dài, lại tiếp tục nói: "Vương gia cứ thích phức tạp hóa sự việc.

Nếu như Vương phi thật sự hòa ly với Vương gia, sợ rằng Vương gia muốn gặp Vương phi cũng khó, dù sao tính cách Vương phi khác xa hoàn toàn so với lời đồn như ma ốm".

"Ý ngươi là Thẩn Vương phi không chỉ thân thể không nhu ngược như trước mà ngay cả mồm mép cũng sắc bén hơn rất nhiều?"

Thẩm Diệu Thần nhận ra ý tứ trong lời nói của Lăng Dục Tu, mi tâm cau lại, trong đầu nghĩ ra vô số khả năng.

Lăng Dục Tu hơi trầm ngâm trong chốc lát, dây chuyền ngọc thạch trên chiết phiến như có như không khẽ đập vào bàn, ở trong điện bốn bề yên tĩnh vang lên phá lệ thanh thúy.

"Tóm lại thì Vương gia phải tìm cách giữ Vương phi lại, chỉ còn cách này thôi, bằn không tại hạ cũng thật sự hết cách".

"Bản vương chưa từng ép buộc ai làm một chuyện gì, huống chi còn là hôn nhân đại sự, nàng không muốn ở lại vương phủ bản vương cũng không muốn cưỡng cầu".

Khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng của Thẩm Diệu Thần ẩn dưới quang ảnh như đang nhảy múa, hai đồng tủ đen kịt sâu thẳm lộ ra mấy phần hàn khí khiến người ta phải khiếp sợ, lúc này hắn càng có vẻ xa xôi không thể với tới.

"Sợ rằng Vương gia sẽ mạnh miệng không được lâu đâu".

Lăng Dục Tu cười cười vô tình vạch trần, tàn nhẫn lột bỏ mặt nạ mà hắn giỏi ngụy trang.

"Không đúng, tại hạ cảm thấy Thẩm Ngọc Thư lúc nãy không phải là Thẩm Ngọc Thư...".