“Diệu Nguyệt, Diệu Nguyệt!”

Đông Phương Hạo Diệp kích động chạy ào vào nội viện, thấy người nọ đang nằm ngủ trên nhuyễn tháp dưới tàng cây, vội vã ngậm miệng lại, nhẹ chân nhẹ tay chạy tới, cởi giày, cẩn thận bò lên trên nhuyễn tháp rộng rãi, xáp lại gần người nọ.

Nhìn người nọ dung nhan xinh đẹp, trong lòng không kìm được hưng phấn, nhưng lại không dám đánh thức y.

Nhịn một lát, tiểu vương gia trên nhuyễn tháp không ngừng động đậy, rốt cục nhịn không được, lăn lông lốc lại, nhẹ nhàng xoa cái bụng cao chót vót, cúi đầu cười ha ha.

Cười một lát, đột nhiên nghĩ tới cái gì liền ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy một đôi mắt đen kịt như hắc diệu thạch, tự tiếu phi tiếu theo dõi hắn.

“Diệu Nguyệt, ta đánh thức ngươi sao ?”

“Vô nghĩa ! Ngươi sờ tới sờ lui người ta, ta có thể ngủ sao !”

Tiểu Vương gia thỏ thẻ “Ta muốn sờ sờ bảo bối một chút thôi.”

Bắc Đường Diệu Nguyệt tức giận lườm hắn một cái.

Kỳ thực Đông Phương Hạo Diệp ở ngoại viện kêu y, y đã tỉnh lại, chỉ là người mệt mỏi, lười đáp lại hắn, sau lại thấy hắn bò lên nhuyễn tháp, lại càng không muốn phản ứng.

Chỉ là lúc này y ghét bị làm ồn, lười biếng mở mắt ra.

“Ngươi làm gì đó ? Lúc chạy về lại vui vẻ như vậy ?”

“Được rồi, nữ nhi!”

Đông Phương Hạo Diệp vỗ tay một cái, nhớ tới đại sự, kêu lên vui mừng một tiếng, từ trong lòng móc ra một cái bình an phù đung đưa trước mặt Bắc Đường Diệu Nguyệt, hưng phấn mà nói “Ta đi đến miếu Tống Tử xin xâm, đại sư đoán xâm nói lần này nhất định là nữ nhi. Ta đã cúng ba trăm lượng bạc cầu cái thiên kim phù này. Đại sư nói, chỉ cần ngươi mang cái này cúng đủ thất tuần bốn mươi chín ngày, nhất định sẽ sinh được nữ nhi.”

“Ta không tin mấy thứ này, đem đi đi !”

Tiểu vương gia biến sắc, thương cảm ôm lấy y, nói “Diệu Nguyệt, ta muốn nữ nhi, ta muốn nữ nhi mà.”

Bắc Đường Diệu Nguyệt nhíu mày nói “Loại chuyện này đâu phải ngươi muốn là được.”

Tiểu vương gia nói “Nữ nhi rất là dễ thương. Ngươi nghĩ xem, nếu như lớn lên giống ngươi, tương lai tuyệt đối là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, nhất định so với Dung nhi của tam Hoàng huynh còn xinh đẹp hơn. Ta muốn mỗi ngày sẽ cho nó diện trang phục thật đẹp, nuôi dạy thành tiểu thục nữ xuất sắc nhất, mê chết nam nhân trong thiên hạ.”

Bắc Đường Diệu Nguyệt hai mắt phát quang, trong lòng buồn cười, nhưng cố ý làm mặt nghiêm, thanh âm lãnh đạm nói “Thì ra ta sinh nhi tử ngươi không thích. Vậy thì ngày mai kêu người đưa Quân Khiêm, Quân Thành, Quân Hòa đi được rồi, đỡ mắc công ngươi nhìn thấy lại chướng mắt.”

Đông Phương Hạo Diệp hoảng sợ, vội vã cười nói “Ta đâu có nói là nhi tử không tốt đâu, ta rất thích mà. Huống chi bọn chúng đều là do ngươi sinh, đều là ruột thịt của chúng ta.”

“Vậy ngươi sao lại muốn có một nữ nhi ?”

Tiểu vương gia chăm chú nháy mắt mấy cái.

“Diệu Nguyệt, ngươi không muốn sao ? Mọi người đều nói nữ nhi là tri kỷ của phụ mẫu, ta không tin là ngươi không muốn có nữ nhi.”

Bắc Đường Diệu Nguyệt nghe vậy, liền trầm ngâm.

Nói thật ra thì, nam hay nữ đối với y mà nói đều như nhau, quay về hiện thực, đều là hài tử do y sinh, chỉ là Đông Phương Hạo Diệp mong nữ nhi đến sốt ruột, muốn nữ nhi sắp điên rồi, không có việc gì cũng ở bên tai y nói rằng nếu sinh được một nữ nhi là tốt rồi.

Từ sau khi y có thai, mỗi ngày luôn ở bên cái bụng của y kêu nữ nhi.

Cửu nhi cửu chi, Bắc Đường Diệu Nguyệt bị hắn ảnh hưởng, cũng dần dần nghĩ như vậy, hay là sinh một nữ nhi cũng không tệ.

Đông Phương Hạo Diệp thấy thần sắc y dao động, vội vã nắm chặt thời cơ cầm cái thiên kim phù kia, lần thứ hai thuyết phục y đeo vào.

Bắc Đường Diệu Nguyệt nhìn nó, giương mắt liếc Đông Phương Hạo Diệp, nói “Ngươi nói thứ này phải đem cúng thất tuần bốn mươi chín ngày ?”

“Phải, đúng, đúng, đúng !”

Bắc Đường Diệu Nguyệt vừa tức giận, vừa buồn cười, nhịn không được cốc đầu hắn một cái.

“Ngươi đầu óc hồ đồ, ngày cũng không nhớ kỹ sao ? Ta còn chưa đến một tháng nữa thì sinh, làm sao có thể đem cúng trong thất tuần bốn mươi chín ngày được?”

“A…………”

Tiểu Vương gia chợt nhớ tới, ai kêu một tiếng, ngơ ngác nhìn Bắc Đường Diệu Nguyệt, dần dần mặt chuyển sang màu đất.

Bắc Đường Diệu Nguyệt thấy hắn nói công phu như vậy, liền cúi đầu xuống, người dù cho có vô tâm vô tình cũng không đành lòng, thoải mái nói “Nói không chừng đứa nhỏ này là một nữ nhi cũng hay.”

“Đúng vậy.”

Tiểu Vương gia nghe vậy liền tươi tỉnh một chút, t ế nhưng lại lập tức ủ rũ, lầm bầm “Thế nhưng chúng ta hai người đều là nam, hay là căn bản không thể sinh được nữ nhi”

Bắc Đường Diệu Nguyệt chịu không nổi, hung hăng cốc thêm một cái lên đầu hắn, nói “Vậy Bắc Đường Diệu Thần từ đâu tới ?”

“A, tỷ tỷ !”

Tiểu vương gia lúc này mới nhớ ra, nghĩ rằng mình quả thật là rất ngốc, thế nào lại quên xuất thân của Bắc Đường Diệu Thần.

Vừa nghĩ thông chuyện này, hắn nhất thời tinh thần phấn chấn, lại quấn lấy Bắc Đường Diệu Nguyệt mang cái kia đeo lên, nói “Dù không thể cúng thất tuần bốn mươi chín ngày, cũng làm một bình an phù đi, bảo hộ ngươi cùng hài tử cũng tốt.”

Bắc Đường Diệu Nguyệt không muốn mang, tiểu vương gia ai thanh nói “Ta tốt xấu gì cũng dùng ba trăm lượng bạc cầu về, ngươi cũng đừng từ chối tâm ý của ta mà.”

Bắc Đường Diệu Nguyệt liếc mắt trừng hắn.

“Tĩnh Vương gia ngươi thật hào phóng, ba trăm lượng hoa ngân, chỉ đổi về được một cái niệm tưởng.”

“Có gì đâu chứ. Để phù hộ cho ngươi cùng hài tử, ta có cái gì phải luyến tiếc. Đúng không, bảo bối ?”

Đến cuối cùng vẫn là quay về nói với cái bụng của Bắc Đường Diệu Nguyệt.

Bắc Đường Diệu Nguyệt đối với triền quấn công phu của tiểu vương gia không có cách nào thoát được, không thể làm gì khác là đem cái bình an phù kia đeo lên.

Ngẩng đầu lên thấy Đông Phương Hạo Diệp hai mắt to tròn dường như đang phát sáng, cười cười nhìn y, y liền sờ sờ đầu hắn.

Sau đó tiểu vương gia nheo nheo mắt, mau mắn từ trên đất chạy tới cọ cọ y.

Thật giống tiểu cẩu mà……………..

Bắc Đường Diệu Nguyệt nhịn không được nghĩ thầm, nếu như Đông Phương Hạo Diệp có đuôi, lúc này nhất định vừa quấn lấyy, vừa liên tục ngoáy tít đuôi.

Càng muốn nhìn thêm hình ảnh buồn cười kia, Bắc Đường Diệu Nguyệt cúi đầu, nhìn tay của Đông Phương Hạo Diệp ở trên bụng y sờ loạn, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm “Nữ nhi tốt, nhữ nhi ngoan, nữ nhi là tiểu tri kỷ của phụ mẫu. Nữ nhi đẹp, nữ nhi hay cười, nữ nhi là tiểu tâm can bảo bối của cha mẹ………………”

Bắc Đường Diệu Nguyệt nghĩ bụng mình một trận rung động, hài tử hình như nghe được Đông Phương Hạo Diệp nói, liền đạp đạp đáp lại, cánh tay cùng chen vào với chân ở bên trong bụng y.

Bắc Đường Diệu Nguyệt nhíu mày, thở sâu, hơi hơi nhắm mắt, để mặc cho phụ tử họ nháo.

Sau giờ Ngọ, ánh mặt trời lười biếng chiếu qua, xuyên qua tầng tầng lớp lớp cành lá, ấm áp rơi trên nhuyễn tháp của hai người.

Bắc Đường Diệu Nguyệt dần dần đã ngủ.

Tiểu vương gia nhẹ nhàng ôm y, bất tri bất giác cũng nhập mộng đẹp.

Trong lúc ngủ mơ, cái miệng của hắn vẫn hơi hơi bĩu về phía trước, còn không lại toát ra đúng một, hai câu “Ha ha, nữ nhi…………”

.

“Cha, người đang viết cái gì vậy ?”

“Đừng ồn, cha đang chuẩn bị đặt tên tự cho tiểu muội muội sắp tới của các ngươi !”

“Muội muội ?”

Song sinh sáu tuổi Đông Phương Quân Khiêm và Đông Phương Quân Thành một trái một phải, vây quanh bên người Đông Phương Hạo Diệp, nhìn hắn múa bút thành văn.

“Cha, ngươi như thế nào biết phụ thân lần này sinh cho chúng ta muội muội ?” Đông Phương Quân Khiêm hỏi.

“Ha ha………….”

Đông Phương Hạo Diệp đắc ý cười, vuốt cằm nói “Dĩ nhiên cha biết!”

Tính toán ngày, thiên kim phù kia Diệu Nguyệt đeo cũng đã được một thời gian, thế nào cũng có tác dụng.

Đông Phương Quân Thành nói “Lần trước cha cũng nói như vậy, kết quả phụ thân sinh ra Quân Hòa đệ đệ.”

“Lần này khẳng định là nữ nhi.”

“Nếu như lại là đệ đệ thì làm sao bây giờ ?”

Đông Phương Hạo Diệp sắc mặt nhất thời suy sụp, quay đầu đối hai nhi tử phất tay nói “Đi đi đi, mang đệ đệ đi chơi đi! Đừng quấy rầy cha đặt tên tự.”

Đông Phương Quân Khiêm bĩu môi, lôi kéo đệ đệ ra ngoài, bộ dáng thở dài.

“Ai! Muội muội thật đáng thương, không biết cha sẽ đặt một cái tên hay ho gì đây.”

Đông Phương Quân Thành nhún vai “Đại khái chắc lại là cái gì ăn được.”

Đông Phương Quân Khiêm vỗ tay một cái, nói “Sẽ không gọi là tiểu Anh Đào chứ ?”

Đông Phương Quân Thành nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, nói “Cha thích ăn đường tô như vậy, ta nghĩ có khả năng đặt là Đường Tô.”

Đông Phương Quân Khiêm nhướng mày cười, nói “Vậy không khác tên với ta là bao, không phải sao ?”

Đông Phương Quân Thành nói “Nếu không hay gọi là Đào Đào.”

Đông Phương Quân Khiêm cười to “Ha ha ha, Đông Phương Đào Đào ? Tên này thật ra không tệ………….”

Thanh âm của hai tiểu tử xa dần.

Đông Phương Hạo Diệp tức giận đến hai tay vung thẳng, mực đều văng lên trên tờ giấy trắng.

Cúi đầu nhìn mười chữ lẻ loi lả tả trên giấy: Anh Đào, Đào Đào, Lệ Chi, Đường nhi, Lê nhi, Ái Tâm………mười tên thì hết chín tên là mấy thứ ăn được.

Đông Phương Hạo Diệp phóng bút ra mười cái tên nhỏ, nhất ngưng chi bút, đi ra khỏi thư phòng.

Đáng tiếc tiểu Vương gia chân mệnh không tốt, tỉ mỉ chuẩn bị tên nhiều ngày như vậy, một tháng sau bảo bối hạ sinh, không ngờ lại là một nhi tử nữa.

Tiểu vương gia vô cùng thất vọng, tự nhiên không cần phải nói.

Nhưng bảo bối vừa ra đời, qua vài ngày liền thấy ngay mi thanh mục tú, êm dịu khả ái, có vài phần giống nữ nhi.

Tiểu vương gia càng nhìn càng thích, tuyệt bút vung lên, cấp nhi tử một tên: Đông Phương Quân Đình, nhũ danh Đào Đào, ý tứ dĩ nhiên là mong nó ‘duyên dáng yêu kiều’.

Bắc Đường Diệu Nguyệt nghe tên này không nói gì, tuy rằng không phải là nữ nhi, hắn thất vọng nho nhỏ một chút cũng không sao, nhưng hài tử do chính mình sinh, nam nữ đều như nhau cả.

Tiểu vương gia đem nhi tử ít tuổi nhất như nữ nhi mà dưỡng, mà Đông Phương Quân Đình cũng có vài phần tính cách nữ nhi, một tuổi trong lễ Trảo Chu liền ắt lấy một hộp son.

Tiểu vương gia cười ha ha, nhìn Bắc Đường Diệu Nguyệt nói “Xem ra tiểu Đào Đào tương lai nhất định là muốn làm nữ nhi gả đi mà”

Tiểu vương gia sốt ruột mong nữ nhi, đương nhiên thật không ngờ, những lời này nhiều lúc hắn nói ra, dĩ nhiên thực sự thành lời sấm ………