Ngày thứ hai, Đông Phương Hạo Diệp ngủ một giấc đến tận trưa mới rời khỏi giường. Câu đầu tiên Thác Bạt Chân nói với hắn khi thấy hắn là cười hỏi “Vương gia hôm qua ngủ có thoải mái không ?”

Đông Phương Hạo Diệp chỉnh lại thắt lưng cười nói “Ôm mỹ nhân trong lòng, đương nhiên la thoải mái”

Thác Bạt Chân thấy sắc mặt hắn hồng hào, bộ dáng mỹ mãn, thầm nghĩ chiêu mỹ nhân kế quả nhiên có tác dụng.Văn quốc tiểu vương gia hóa ra không phải là kẻ đoạn tụ, có thể thấy được hôn nhân của hắn với Bắc Đường Diệu Nguyệt chỉ là liên minh giữa hai nước, thực sự là quan hệ không lâu dài.

Đông Phương Hạo Diệp nói “Ta viết hai phong thư, nhị điện hạ có thể chuyển giúp ta không ?”

Thác Bạt Chân nghe vậy, ánh mắt sáng lên, mỉm cười nói “Đương nhiên rồi”

Việc này không nên chậm trễ, lúc này, Đông Phương Hạo Diệp liền viết hai lá thư.

Một là chuyển cho hoàng huynh của hắn, nội dung không cần phải nói, đơn giản chính là đề nghị của Thác Bạt Chân và những lợi ích của Văn quốc.

Thư còn lại giao tới Trấn Tây Vương gia ở Đức Vân quan, đại soái của ba mươi vạn binh mã, huynh trưởng của Đông Phương Hạo Diệp – Đông Phương Hoa.

Hồi âm của Đông Phương Hoa được chuyển tới rất nhanh, ý trong thư rất rõ là muốn gặp Đông Phương Hạo Diệp. Dù sao việc này có quan hệ trọng đại, hắn không chỉ phải đợi ý chỉ của hoàng thượng còn phải phối hợp với Hạo Diệp bí mật hành động.

Sau khi xem xong lá thư, Thác Bạt Chân không chút nghi ngờ, lập tức sai người chuẩn bị, muốn cùng Đông Phương Hạo Diệp tới Đức Vân quan gặp Đông Phương Hoa.

Nếu hiệp ước đạt thành, trước tiên, trông cậy vào đại quân Văn quốc cùng bọn chúng chia đều Minh quốc. Sau đó, cũng muốn có được ba mươi vạn binh mã của Đông Phương Hoa, hiệp trợ hắn – Ti Giản – lên ngôi vị hoàng đế Minh quốc. Cuối cùng sẽ chiếm lấy vùng đất màu mỡ Linh Châu.

Nhưng thực ra, hắn không biết rằng phong thư đó chỉ là bẫy dụ hắn đi Đức Vân quan.

Mật hàm chân chính, đêm đó, Đông Phương Hạo Diệp ở trong trướng của Bắc Đường Diệu Nguyệt đã viết rồi giao cho Tiểu Đông âm thầm gửi đi.

Về phần Ti Giản, tiểu vương gia vốn muốn tự mình ra tay, nhưng vào đêm gặp Bắc Đường Diệu Nguyệt, hắn đã thay đổi ý định.

Để chuyện này không lặp lại lần nữa với Bắc Đường Diệu Nguyệt, Đông Phương Hạo Diệp không cố chấp chống lại lòng hiếu thắng của Bắc Đường Diệu Nhật nữa, quyết định lợi dụng hết tất cả khả năng để giải quyết sớm chuyện này.

Hắn luôn thông báo tin tức cho Bắc Đường Vương, cho biết hắn sẽ lợi dụng dã tâm thực sự của Thác Bạt Chân, gây xích mích để quan hệ thông gia trở mặt thành thù.

Trong việc này, Ngôn Tử Tinh có công không nhỏ.

Ban ngày, tiểu vương gia giả vờ như ủng hộ, ban đêm lại rời khỏi phủ của Thác Bạt Chân để đến chỗ Bắc Đường Vương.

Trong khi Đông Phương Hạo Diệp và Bắc Đường Vương chia nhau hành động, thì hồi âm của Đông Phương Hoa cũng tới.

Thác Bạt Chân quả nhiên gấp gáp, ngày thứ hai sau khi nhận được hồi âm của Đông Phương Hoa, hắn đã chuẩn bị chu toàn cùng Đông Phương Hạo Diệp tiến thẳng đến Đức Vân quan.

Đương nhiên, Đông Phương Hạo Diệp không quên mang theo Ngôn Tử Tinh trong trang phục của Thái Tinh mỹ nhân.

Bọn họ vừa tới Đức Vân quan, Đông Phương Hoa từ lâu đã chuẩn bị hai đội binh nghiêm trang đón chờ bọn họ.

Thác Bạt Chân vẫn cảnh giác, không có nhập quan, mà chỉ dẫn người đóng quân ở quan ngoại.

Đông Phương Hạo Diệp vừa vào quan, thư phòng chỉ còn hai huynh đệ Đông Phương Hạo Diệp và Đông Phương Hoa.

Hắn vội nhảy tới, ôm lấy Đông Phương Hoa cười nói “Đại hoành huynh, đã lâu không gặp”

Đông Phương Hoa luôn luôn nghiêm túc cũng lộ ra ý cười, nói “Nào, nào, đã lớn rồi, không còn nhỏ nữa”

“Hì hì, đệ có lớn thì cũng không lớn bằng đại hoàng huynh mà, đại hoàng huynh đã lâu không gặp tiểu đệ dễ thương này, đừng có nghiêm túc như vậy được không”

Đông Phương Hoa nói “Được rồi, chuyện của Tây Quyết, đệ dự tính thế nào ?”

“Tam hoàng huynh chưa nói gì sao ?”

“Hoàng thượng hạ một mật lệnh, tất cả mọi thứ ta sẽ nghe theo sự an bài của đệ. Đệ làm sao mà thuyết phục được hoàng thượng ?”

“Ha ha, cũng là vì đại nghĩa quốc gia thôi mà” Đông Phương Hạo Diệp cười xấu xa.

Hơn nữa, hoàng tẩu bây giờ đang mang long thai, cân nặng coi như cũng đủ.Mà tam hoàng huynh cũng hiểu rõ, khối thịt béo bở như Minh quốc không thể dễ dàng nuốt như vậy.

Trở thành đồng minh với Tây Quyết, không nhất định chiếm được lợi gì, dù thật rằng có thể chia đều Minh quốc nhưng cái giá phải trả thật khó tưởng tượng.

Mà bang trợ Minh quốc dẹp loạn, đánh đuổi Tây Quyết, chỉ cần sát nhập quân lực thích hợp thì sẽ thành công lớn, huống chi hiện giờ Thác Bạt Chân đã tự dâng mình đến tận cửa, đóng cửa đánh chó thì chẳng phải sẽ ít chuyện đi sao ?

Đông Phương Hạo Diệp cùng hoành huynh thương thảo chỉ tiết kế hoạch, cho rằng với thái độ của Thác Bạt Chân hiện tại không thể đả thảo kinh xà, trước tiên cứ thuận theo là tốt nhất.

Bây giờ, rắn đã rời hang, chỉ còn chờ thời cơ thích hợp cùng Bắc Đường Vương tiến công từ hai phía.

“Còn Lý Tham củng không thể khinh thường”

Đông Phương Hoa gõ bàn nói “Ba ngày trước đã tiến đánh bất ngờ ngoài Linh Châu thành, hắn tiến quân nhanh chóng khiến Minh quân chịu tổn thất không nhỏ”

“Cái gì ? Đánh bất ngờ ?” Đông Phương Hạo Diệp nghe vậy cả kinh “Chuyện xảy ra khi nào ? Minh quân thương vong ra sao ?”

“Đây là mật báo sáng nay, đệ tự xem đi”

Đông Phương Hạo Diệp vội đoạt lấy chiến báo, tự mình xem qua.

Thì ra mấy ngày trước, Lý Tham đã hành động bất ngờ vào ban đêm, đưa năm nghìn kỵ binh tiến thẳng vào doanh trại Minh quân, lại lệnh cho tám vạn quân từ phía sau đánh úp, trước giáp sau công, làm Minh quân trở tay không kịp, phải lập tức nhổ trại trong đêm, lui về phía sau ba mươi dặm.

Diệu Nguyệt … Đông Phương Hạo Diệp tim đập mạnh, tay có chút run.

Hẳn là y không sao.

Nói vậy, Diệu Nguyệt đã rời khỏi .. Hắn tuy là nghĩ vậy, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm lo âu.

“Hạo Hạo, đệ không sao chứ ?” Đông Phương Hoa thấy sắc mặt hắn tái nhợt, lo lắng hỏi “Sao vậy ? Đệ khó chịu ở chỗ nào sao ?”

“Đại hoành huynh, ta có chút việc phải đi trước”

Đông Phương Hạo Diệp vội chạy ra ngoài, chạy qua sân tập, đến chỗ bọn họ đạng trú tạm.

“Tử Tinh” Hắn quýnh lên, ngay cả tên giả của Tử Tinh cũng quên luôn “Ba ngày trước, Lý Tham tấn công bất ngờ, khiến đại quân Minh quốc phải lui về ba mười dặm, đệ có biết Diệu Nguyệt …” Đông Phương Hạo Diệp bỗng nhiên im lặng, chỉ thấy Ngôn Tử Tinh sắc mặt tái nhợt đứng giữa sân, trên vai có một con chim đang đậu, thấy hắn liền giấu ngay thứ đang cầm trong tay ra phía sau.

“Đó là gì ?”

“Không … không có gì …” Ánh mắt Ngôn Tử Tinh sáng lên, gương mặt khẩn trương, sắc mặt so với Đông Phương Hạo Diệp không tốt hơn là bao.

“Có phải tin tức từ Linh Châu không ?” Đông Phương Hạo Diệp chăm chăm nhìn hắn.

Mấy ngày nay, Ngôn Tử Tinh vẫn duy trì giữ tin tức từ Linh Châu, chỉ một chút gió thổi cỏ lay, hắn cũng nhất định biết.

“Có liên quan đến Diệu Nguyệt đúng không ?”

Ngôn Tử Tinh bị hắn ép từng bước lui về phía sau, cắn răng không nói.

“Đông Phương Hạo Diệp bỗng nhiên hét lớn “Có phải không ?”

Ngôn Tử Tinh cả người chấn động, qua một lúc lâu mới run giọng nói “Đại ca bên kia truyền tin tới, nói … nói … ba ngày trước trong lúc bị đánh bất ngờ, tam ca đã mất tích … hiện nay không rõ tung tích”

Đông Phương Hạo Diệp chỉ thấy mắt hoa lên, trời đất xoay chuyển trước mắt, trái tim như có thứ gì đục khoét ra.

Diệu Nguyệt …

Cái khí trời quỷ quái chết tiệt này, đang nắng chói chang lại đột ngột đổ mưa to. Đông Phương Hạo Diệp nhảy khỏi lưng ngựa, nắm chặt dây cương dắt nó đi.

Đường trong sơn cốc vừa chất hẹp lại lầy lội, nước sông chảy qua sơn đạo làm cho nhiều dta619 đá biến thành bùn ướt, một bước dẫm xuống đều qua mắt cá chân.

Mưa to rơi ào ào xuống, khiến hắn hầu như không mở mắt ra được, cả người từ lâu đã ướt sũng, tiếng sấm vang rền, còn phải đề phòng ngựa hoảng sợ.

Thành thật mà nói, cả đời Đông Phương Hạo Diệp chưa từng chật vật như thế này, mặc dù trước kia khi tới Xa Kinh lâm phải hoàn cảnh nghèo khó, nhưng cũng có Tiểu Đông bên cạnh thu xếp tất cả.

Nhắc tới Tiểu Đông thì lại nhớ tới người nọ …

Aiz …. Đông Phương Hạo Diệp đã tìm hơn nửa tháng, nhưng vẫn không có một chút tin tức của Bắc Đường Diệu Nguyệt.

Ba ngày trước vì cơn mưa xối xả mang theo nước lũ hung tợn đã suýt tách người và ngựa ra. Đông Phương Hạo Diệp thả luôn dây cương, một thân một mình tiếp tục tìm kiếm.

Ở Đức Vân quan, hắn đã an bài tốt mọi chuyện.

Lúc đó, lòng hắn như lửa đốt nhưng không thể rời khỏi, vừa lúc Thủy Liên Nhi chạy đến, Đông Phương Hạo Diệp để nàng dịch dung thành mình, cùng đại hoàng huynh ứng phó với Thác Bạt Chân.

Thủy Liên Nhi theo hắn đã lâu, giao tình rất sâu, tinh thông thuật dịch dung, mô phỏng theo dáng dấp, tính cách của tiểu vương gia dĩ nhiên không khó, có khả năng hoán đổi được.

Đông Phương Hạo Diệp không cần phải nói, có Thủy Liên Nhi tương trợ, hơn nữa Ngôn Tử Tinh là người có thù tất báo, lần này Thác Bạt Chân chắc chắn sẽ nếm mùi muốn trộm gà lại không trộm được.

Đông Phương Hạo Diệp giao toàn bộ kế hoạch cho bọn họ, lập tức mang theo một đôi ngựa lên đường suốt ngày đêm chạy tới chiến trường, cẩn thận tìm tung tích của Tiểu Đông và Bắc Đường Diệu Nguyệt, nhưng vẫn không phát hiện được gì, không khỏi vừa vui lại vừa lo.

Vui chính là Bắc Đường Diệu Nhật đã báo tin, người của thành Linh Châu vẫn chưa bắt được Bắc Đường Diệu Nguyệt, bọn họ cũng không biết Bắc Đường vương phủ Tam thế tử có trong doanh trại lúc hỗn chiến, nên đã mất đi con tin bảo mệnh cuối cùng.

Bắc Đường Diệu Nhật lúc này giống như chòm sao Thương Long bị xúc phạm, ba mươi vạn binh mã tập hợp dưới chân thành Linh Châu, ít ngày nữa sẽ tổ chức một cuộc tấn công quy mô.

Đông Phương Hạo Diệp đã biết trước lần này nếu không diệt sạch toàn gia Lý Tham và Ti Giản, thì sẽ không nuốt trôi cục tức này.

Đương nhiên, nếu hắn không bị diệt, tiểu vương gia chắc chắn sẽ nhớ kỹ thù mới hận cũ này.

Buồn là vì không rõ hành tung của Bắc Đường Diệu Nguyệt, đường núi gồ ghề, mà bọn họ lại phải vội vàng rút lui, tuy võ công Tiểu Đông cao nhưng không biết y thuật, lỡ như Diệu Nguyệt va bảo bối có làm sao … Đông Phương Hạo Diệp lau đi nước mưa trên mặt, lôi kéo con ngựa xuống núi.

Vài ngày trước bất ngờ gặp lũ tràn về dạt người đi xa, vất vả đến hôm nay mới thấy được ám hiệu không mấy rõ lắm của Tiểu Đông để lại dưới chân núi, nếu lại thêm một trận mưa to nữa thì ám hiệu này chắc cũng không còn.

Đông Phương Hạo Diệp nghĩ mình đã đi nhầm hướng, đường núi gồ ghề như vậy mà họ lại không có xe ngựa thì làm sao đi qua ? Mưa xối xả khiến tâm trí hắn mờ mịt, chỉ liều mạng đi về phía trước.

Sắc trời bắt đầu tối dần, một người một ngựa không thể vượt qua núi được, đành rẽ vào trong núi nghỉ tạm.

Mưa to dần ngừng lại, Đông Phương Hạo Diệp thất tha thất thểu đi về phía trước, bỗng nhiên thấy trong chốn rừng sâu này có một ngôi nhà, ánh đèn tối mờ trong hoàng hôn, mơ hồ lộ ra tình cảm ấm áp, vội vã xoay người lên ngựa, chạy nhanh qua đó.

Đi tới trước sân nhà dân thô sơ đó, Đông Phương Hạo Diệp nhìn trái nhìn phải, không còn sức chống đỡ, loạng choạng đi về phía cửa.

“Có ai không ? Xin hỏi có ai không ?”

“Ai vậy ?” Qua một lát trong nhà truyền ra một giọng nói.

Đông Phương Hạo Diệp vội vàng nói rõ ý định muốn ở nhờ, một lúc sau, cánh cửa vàng lên tiếng két rồi mở ra. Đông Phương Hạo Diệp ngẩng đầu, vừa định nói lời cảm tạ, đột nhiên dừng lại.

Người trước mắt cũng giật mình nhìn lại, một lát sau mới hô lên một tiếng “Vương gia” Rồi chạy nhanh tới.

Đông Phương Hạo Diệp quá vui mừng, đầu óc trở nên hồ đồ, toàn thân run rẩy, qua một lúc vẫn không nói được lời nào.

“Vương gia ! Vương gia !” Tiểu Đông hai dòng lệ nóng, ôm hắn liên tục gọi to.

“Tiểu …. Tiểu Đông tử … là ngươi thật sao ?”

“Hu hu hu … vương gia. Vương gia …. vương gia … người, người sao lại ở đây ?” Nếu trên người hắn không có nhiệt độ cơ thể, Tiểu Đông cho rắng mình đã gặp quỷ.

Đông Phương Hạo Diệp run rẩy kéo tay hắn, nói “Tiểu Đông tử … Diệu Nguyệt đâu ? Diệu Nguyệt đâu …”

“….Hạo Diệp”

Giọng nói quen thuộc vang lên trong tiếng mưa tí tách, chứa đựng sự mừng rỡ không thể nào tin được.

Đông Phương Hạo Diệp giật mình ngẩng đầu nhìn lại, người nọ đang chống tay trên thắt lưng dựa vào cửa nhìn hắn.

“Diệu … Diệu …” Đông Phương Hạo Diệp gỡ tay Tiểu Đông ra, lảo đảo chạy tới, ôm chặt lấy người nọ.

“Diệu Nguyệt ! Diệu Nguyệt !” Đông Phương Hạo Diệp nửa mừng nửa lo, đầu óc không còn minh mẫn.

Kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới cho Bắc Đường Diệu Nguyệt, thấy y và bảo bối đều bình an vô sự, lúc này mới yên lòng, thân thể đột nhiên thả lỏng, chìm vào hôn mê …

“Hu hu hu … chủ tử. Tiểu Đông xin lỗi người, đều là do Tiểu Đông vô dụng, đã khiến người chịu khổ ! Hu hu hu … chủ tử !”

“Được rồi, đừng khóc nữa, nhức đầu quá !”

Sắc mặt Đông Phương Hạo Diệp chuyển đen, chịu không nổi khi Tiểu Đông tra tấn lỗ tai mình, quát hắn một câu, rất muốn bảo hắn câm miệng lại.

Nhưng lúc này, hắn còn đang bận ăn, không còn dư sức để làm chuyện khác, không thể làm gì hơn là tạm thời cứ như vậy.

“Lương thực nơi thôn dã, không biết vị tiểu công tử này ăn có quen không ?” Trần Lý thị đã già nua đưa lên một dĩa rau dại, bất an hỏi, giọng nói rất lo lắng.

“Ngon ! Rất ngon ! Đa tạ lão bà …” Tiểu vương gia vỗ bụng, Tiểu Đông vội dâng trà, hắn “ực” một ngụm uống cạn.

Bắc Đường Diệu Nguyệt giúp hắn vỗ lưng, lẳng lặng nhìn hắn.

Trên bàn gỗ cũ nát là dĩa dưa muối, có chút đậu kho, bát còn lại là thịt gà rừng – gà rừng là do Tiểu Đông lên núi bắt được – thêm một dĩa rau dại vừa được dọn lên, Đông Phương Hạo Diệp ăn no không thể nào no hơn được nữa.

Người trên núi sống khổ cực, Trần Lý thị đã già, bạn đời lại mất sớm, chỉ có một nhi tử tòng quân nơi biên quan.

Thường ngày rau xanh được hái ở sân sau nhà, nấm được hái mỗi ngày ở sau núi, măng thì ra trấn mua.

Cách nơi này có một trấn nhỏ, phải đi đường núi hai ngày mới tới, hiện tại vào xuân thường có lũ bất ngờ, bà không thể xuống núi.

May là Bắc Đường Diệu Nguyệt tá túc trên núi, mỗi ngày Tiểu Đông luôn luôn lên núi, cải thiện món ăn thôn quê, hái thêm quả tươi và cả thảo dược.

Dù ăn cơm chỉ có rau dưa, nhưng hiện tại bụng Đông Phương Hạo Diệp kêu réo dữ dội, ăn gì cũng thấy thơm ngon lạ thường, lại nghĩ mấy tháng qua Bắc Đường Diệu Nguyệt chỉ ăn những thứ này, trong lòng đau xót không ngừng.

Thân thể y hiện tại, nếu ở trong phủ, Đông Phương Hạo Diệp hận không thể dùng nấm linh chi, tuyết liên, nhân sâm, tổ yến để bồi bổ cho y, nhưng bây giờ lại đang ở chốn thâm sơn cùng cốc thì chỉ có thể ăn những thứ này.

Trần Lý thị bị lãng tai, căn bản nghe không rõ những gì Đông Phương Hạo Diệp nói, Tiểu Đông nhắc lại một lần bên tai bà, lúc này bà mới an tâm cười.

Trên mặt đầy nếp nhăn, nét cười lại càng thêm chân thành.

Đông Phương Hạo Diệp buông đũa, kéo tay Bắc Đường Diệu Nguyệt vui mừng nói “May là ngươi không sao”

Nói xong, theo ánh nến chập chờn nhìn xuống, thấy Bắc Đường Diệu Nguyệt có hơi kì lạ.

Bắc Đường Diệu Nguyệt không được tự nhiên nói “Đừng nhìn”

“A ! Ngươi mặc nữ trang !” Tiểu vương gia lúc này mới phát hiện, tuy rằng ăn mặc đơn giản nhưng Bắc Đường Diệu Nguyệt vẫn là mặc nữ trang.

Hắn trừng lớn hai mắt, há hốc mồm.

Nếu không phải Trần Lý thị còn đứng bên cạnh, hắn nhất định sẽ ôm lấy Bắc Đường Diệu Nguyệt cẩn thận quan sát.

Bắc Đường Diệu Nguyệt cải trang nữ nhi, Đông Phương Hạo Diệp có nằm mơ cũng chưa hề nghĩ tới.

Bắc Đường Diệu Nguyệt tuy đẹp, nhưng tính cách đạm bạc, thái độ làm người kiên định, xử sự thản nhiên, trên người không có khí chất nữ nhi.

Tựa như tuyết liên ngàn năm trên đỉnh Tuyết Sơn cao ngất, trong trẻo lạnh lùng mà mỹ lệ, ưu nhã mà trầm ổn.

Đông Phương Hạo Diệp cực kì yêu khí chất đó của y, dung mạo chỉ là thứ hai, từ lúc Bắc Đường Diệu Nguyệt và Bắc Đường Diệu Thần cùng xuất hiện, Đông Phương Hạo Diệp lại chỉ có cảm giác với Bắc Đường Diệu Nguyệt dù rằng y là nam nhi, chứ không để ý đến Bắc Đường Diệu Thần quyến rũ xinh đẹp.

Thế nhưng … thế nhưng … Tuy rằng nghĩ vậy, Bắc Đường Diệu Nguyệt cải trang thành nữ nhi hoàn toàn khác với Bắc Đường Diệu Thần.

Tiểu vương gia nhỏ dãi nhìn y, lòng xao động không ngớt.

Bắc Đường Diệu Nguyệt sắc mặt hơi trầm xuống, lạnh lùng trừng hắn.

Tiểu Đông ở bên cạnh kéo kéo tay áo hắn, nhỏ giọng nói “Vương gia, người chảy nước bọt kìa”

Trần Lý thị ở bên cười hiện đầy nếp nhăn nói “Tiểu thiếu gia đã lâu không gặp nương tử phải không ? Già đây biết nhưng lại quấy rầy hai người. Tiểu Đông, chúng ta ra ngoài thôi’

Nói rồi liền kéo Đông Phương Hạo Diệp qua, “nhỏ giọng” nói “Tiểu thiếu gia muốn cùng nương tử thân mật với nhau sao ? Nhưng bụng nương tử ngươi đã lớn như vậy, nên kiên nhẫn một chút, đừng làm bị thương người lớn lẫn hài tử”

A ….. Mặt Đông Phương Hạo Diệp đỏ bừng.

Lão bà, người nói cái gì vậy ? Ta không làm vậy mà ! Hơn nữa … giọng người cũng quá lớn rồi … Tâm sự của tiểu vương gia bị vạch ra trước mắt mọi người, cảm thấy thẹn mà khóc không ra nước mắt.

Trần Lý thị và Tiểu Đông thu dọn bát đũa rồi ra ngoài.

Bắc Đường Diệu Nguyệt tựa vào giường, giật nhẹ y phục, nhìn chằm chằm Đông Phương Hạo Diệp nói “Đừng nói gì hết !”

“Vâng” Đông Phương Hạo Diệp là một phu quân tốt, tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh của ái phi.

Nhưng chỉ là ngoài miệng nói vậy, ánh mắt lại di chuyển khắp người y.

Không biết có phải do bụng y to, tính tình và dung mạo Bắc Đường Diệu Nguyệt nhu hòa rất nhiều, nên mặc nữ trang cũng không có gì bất ngờ, trái lại dường như có thêm chút gì đó.

Nữ nhi phương Bắc người cũng cao lớn, Bắc Đường Diệu Nguyệt mặc như vậy cũng không làm người khác nghi ngờ.

Chỉ là Đông Phương Hạo Diệp biết, nếu không phải tình thế bức bách, y tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

Đêm đó, Tiểu Đông và Bắc Đường Diệu Nguyệt đột phá vòng vây, Tiểu Đông cẩn thận cảnh giác, hơn nữa doanh trướng của họ ở phía sau, rút về phía sau nhanh hơn.

Toàn bộ quân đều tập trung ở doanh trướng trung tâm, sáng sớm hôm sau thì mã xa của bọn họ đã thoát khỏi truy binh, tiến vào rừng sâu.

Bắc Đường Diệu Nguyệt nhận rõ tình hình, không về lại phủ ở Minh quốc, mà ra lệnh cho Tiểu Đông quay đầu xe lại, đi tới Đức Vân quan giữa Văn Minh lưỡng quốc.

Ai ngờ nửa đường bị lũ cản lại, đường sá lại hiển trở, Bắc Đường Diệu Nguyệt thật sự đi không nổi nữa.

Tiểu Đông rất vất vả che chở cho y mới tìm được một thôn trang hẻo lánh, đề phòng người khác hoảng sợ, nên đã chuẩn bị sẵn nữ trang, tá túc tại đây.

Đông Phương Hạo Diệp nghe Bắc Đường Diệu Nguyệt kể lại những chuyện đã qua, trong lòng run sợ, nắm chặt tay y “Diệu Nguyệt, để ngươi chịu khổ, đều là ta không tốt”

Bắc Đường Diệu Nguyệt than nhẹ một tiếng, nói “Không, là ta đã làm ngươi lo lắng, ta đáng lẽ phải quay về Xa Kinh sớm hơn”

Tiếng của y có chút ảm đạm, Đông Phương Hạo Diệp nghe thấy trong lòng liền căng thẳng.

Bắc Đường Diệu Nguyệt đường đường là Bắc ĐườngVương phủ Tam thế tử, là Ngự Thượng Khanh của kinh đô và vùng phụ cận, xuất thân cao quý, tuấn mỹ hơn người, vốn đang sống một cuộc sống rất tốt tại Xa Kinh, thình lình lại bị một tiểu hài tử nhất kiến chung tình làm hại, phải buông thân phận, “xuất giá” tha hương.

Những điều này vốn đã tổn hại đến tự tôn và kiêu ngạo của y, thế nhưng vì thân thể khác với người thường, nam nhân lại có thể mang thai, trong tình huống nguy hiểm cả khả năng tự bảo vệ mình cũng không có, tôn nghiêm và kiêu ngạo của y còn bị đả kích tới mức nào.

Đông Phương Hạo Diệp nghĩ đến đêm Vương phủ bị tập kích, Bắc Đường Diệu Nguyệt cầm kiếm từ Hàn Thanh Các chạy ra, lạnh lùng bình tĩnh, gặp nguy không loạn, phất tay giết chết bao nhiêu kẻ địch, đến khi thấy hắn thổ huyết thì sắc mặt mới thay đổi.

Diệu Nguyệt, Diệu Nguyệt của hắn, vốn là trăng sáng lãnh diễm kiêu ngạo trên cao, nhưng chỉ vì tính ích kỉ muốn chiếm hữu của hắn, hiện tại lại đang mang thai, còn phải cải nữ trang che mắt người khác.

Đông Phương Hạo Diệp bỗng nhiên nghẹn lời, nắm chặt tay y, lẳng lặng nhìn.

Bắc Đường Diệu Nguyệt không biết Đông Phương Hạo Diệp đang nghĩ gì, thấy dáng vẻ hắn như vậy, đành cười, thoải mái nói “Thật ra, ở đây cũng rất tốt, vừa an toàn vừa thanh tĩnh, non xanh nước biếc, bảo bối trong bụng cũng rất ngoan. Trần Lý thị là người chất phác, lại có Tiểu Đông chăm sóc ta, cũng không có gì đáng bận tâm. Chỉ là ở đây có chút bế tắc, nên cảm thấy lo lắng cho ngươi”

“Ha ha, ngươi lo lắng cho ta, ta lại lo lắng cho ngươi, chúng ta quả là lưỡng tình duyên tuyệt’

Đông Phương Hạo Diệp đè nén tâm tình, giả vờ nhẹ nhàng nói “Bây giờ, cả nhà chúng ta đã đoàn tụ, không chia lìa nữa. Ngươi yên tâm, nếu ta không trở về Linh Châu, có đánh chết ta ta cũng sẽ không xa ngươi” Đông Phương Hạo Diệp trước đó đã quyết tâm, sẽ không rời xa Diệu Nguyệt nữa ! Một lần xa cách như lấy đi nửa mạng của hắn, nếu thêm một lần nữa …. Khẳng định lần này sẽ về Du Kinh.

Đông Phương Hạo Diệp và Tiểu Đông đi tới con đường dẫn vào núi, thấy con đường đã bị tắt vì đất đá bị lũ cuốn trôi xuống, không khỏi vừa mừng vừa lo.

Vui vì truy binh sẽ không đuổi theo tới đây, lo vì cả bọn họ cũng không thể ra khỏi đây.

Theo Trần Lý thị nói, đường núi này thường đến mùa xuân sẽ bị tắc, qua giai đoạn giao mùa này, tới mùa hạ thì sẽ tốt đẹp trở lại.

Con đường này tạm thời không đi được, tiểu vương gia và Tiểu Đông ra phía sau núi, đi tới đường núi chật hẹp mà hôm qua hắn đã đi, nhưng khi nhìn thấy thì lại kinh sợ.

Đường này vốn đã rất nguy hiểm, đất đá gồ ghề, vô cùng chật hẹp, bây giờ hoàn toàn đã bị ngăn chặn vì núi lở đêm qua.

Lúc này dưới ánh nắng mặt trời, nhìn con đường nguy hiểm kia, Đông Phương Hạo Diệp âm thầm kinh hãi, không biết đêm qua vì sao mình lại chọn đường này mà đi.

Xem ra trước khi đường lớn khôi phục, bọn họ chỉ có thể ở lại đây.

Nếu như tính ngày, Diệu Nguyệt còn hơn một tháng nữa sẽ sinh, tiểu vương gia vừa nghĩ đến chuyện này thì lòng nóng như lửa đốt.

Tiểu Đông thoải mái nói “Vương gia, lũ mùa xuân nửa tháng nữa sẽ qua, đến lúc đó ta vào núi tìm mấy hộ nông gia, cùng nhau thu xếp, chúng ta có thể ra ngoài”

Nhưng trong lòng tiểu vương gia vẫn không yên tâm.

Dù là có thể đi được, Diệu Nguyệt lúc đó còn có thể rời khỏi ? Nơi gần nhất là Đức Vân quan cũng mất năm sáu ngày lộ trình, nếu có chút sai lầm, lẽ nào để Diệu Nguyệt … Nhớ lại cảnh Kim Hoa hay Ngân Hoa gì đó phải sinh giữa đường, tiểu vương gia không kìm nén được, đau khổ kêu to “Không được mà …”

Tiểu Đông giật mình nhảy dựng “Vương gia người làm sao vậy ?”

Tiểu vương gia ôm đầu ngồi trên đất khóc nức nở

Hu hu hu … Không được … Đường đường là ái phi của vương gia ta, y phải nằm trên giường cột chạm trổ trong vương phủ sinh bảo bối, y phải được thần y y thuật cao minh chẩm mạch tiếp sinh, y phải được mười thái y và mấy chục gia nhân hầu hạ, y phải được …

“Hu hu hu … Tiểu Đông tử, làm sao bây giờ ? Ta không nên để Diệu Nguyệt ở nơi đơn sơ như vậy sinh bảo bối, rất nguy hiểm rất nguy hiểm, không thể giỡn như vậy được !”

“Vương gia …” Tiểu Đông cũng nhăn mặt nhíu mày, sầu mi nhìn hắn.

Bỗng nhiên, trong đầu chợt lóe lên, Tiểu Đông hưng phấn nói “Vương gia, vạn nhất, nô tài nói là vạn nhất, vạn nhất vương phi phải sinh ở đây, không phải còn có vương gia sao ? Lần trước người tiếp sinh cho Kim Hoa không phải rất thành công sao ? Vương gia và vương phi cát nhân thiên tướng, tiểu thế tử nhát định sẽ bình an”

Đông Phương Hạo Diệp đen mặt.

Hài tử kia không phải là do Dương Thanh Y tiếp sinh đó sao ? hắn bất quá chỉ giúp thông thuận thai vị, về phần kia …. Việc mất mặt không thể đề cập được.

Aiz …. Tiểu vương gia thở dài, vỗ vỗ hai gò má, chấn hưng tinh thần, nói “Tiểu Đông tử, chúng ta từ từ nghĩ cách, giữ cho thai của Diệu Nguyệt từ đây về kinh thành có được không ?”

“Được, phân lượng từ đây cho đến ngày vương phi lâm bồn, nô tài có mang theo”

“Tiểu Đông tử, ngươi làm tốt lắm” Đông Phương Hạo Diệp cố sức vỗ vai hắn, kích động nói “Ngươi quả nhiên là thuộc hạ trung thành nhất ! Chờ bản vương trở về, ta sẽ đem Tiểu Đào Hoa gả cho ngươi !”

“A …” Tiểu Đông đỏ mặt, nhăn nhó nói “Vương gia nói gì vậy ?”

“Còn giả vờ e thẹn làm gì, đừng giả bộ nữa ! Đừng tưởng bản vương gia không biết gì” Đông Phương Hạo Diệp trừng mắt nhìn hắn, bĩu môi nói “Ngươi và Tiểu Đào Hoa vụng trộm bao nhiêu lâu rồi ? Có gan làm mà không có gan nhận sao ? Không phải thì ta sẽ gả nàng cho người khác, nếu không thẳng thắn thừa nhận, thì nàng sẽ tiếp tục hầu hạ ta”

“Đừng, đừng, nô tài muốn nàng ! Nô tài muốn nàng !” Tiểu Đông gấp gáp nói, mặt đỏ cả lên.

“Ha ha ….tiểu tử thúi, thế mới phải chứ !”

Đông Phương Hạo Diệp cười to “Yên tâm, yên tâm, bản vương rất phúc hậu, sẽ không đoạt ý trung nhân của người khác đâu”

“Cái gì mà đoạt ý trung nhân của người khác ?” Thì ra hai người đã trở về sân nhà của Trần Lý thị, Bắc Đường Diệu Nguyệt đứng dựa vào cửa nhìn bọn họ về.

Tiểu vương gia biến sắc, mặt rạng rỡ chạy tới, nói “Ngươi sao lại ra đây ? Mau trở về nằm nghỉ đi”

“Mặt trời lên cao vậy rồi, còn nằm gì nữa. Ta không phải người tàn phế”

Bắc Đường Diệu Nguyệt nheo mắt, cười nói “Tiểu vương gia, ngươi muốn đoạt ý trung nhân của ai ?”

“A, gì chứ ? Có người muốn đoạt ý trung nhân của ai ? Ai ? Ai ?” Tiểu vương gia ôm y, khẩn trương nói “Diệu Nguyệt, ngươi chỉ có thể có ta, đừng hòng ai cướp ngươi đi được”

Bắc Đường Diệu Nguyệt lườm hắn một cái, nói “Giả ngu à” Ngay cả Tiểu Đông cũng lộ vẻ khinh bỉ trong ánh mắt, tiểu vương gia vô cùng buồn bực.

Bắc Đường Diệu Nguyệt dĩ nhiên cũng không muốn tính toán với hắn, , bỏ tay hắn ra nói “Nếu đã ở lại đây, ngươi cũng không thể cứ ăn không ngồi rồi mãi được. Mỗi ngày, Tiểu Đông đều lên núi nhặt củi, làm thức ăn, kiếm quả dại, rất khổ cực, ngươi có thể làm gì ?”

“Ta …” Tiểu vương gia suy nghĩ một chút, không biết mình có thể làm gì, nhưng lại nói “Ta có thể múc nước … cũng … cũng có thể chẻ củi”

Trước đây đã từng nhìn thấy hạ nhân trong vương phủ làm, hình như cũng khá đơn giản.

“Tốt lắm, vậy thì thế này, Tiểu Đông giúp Trần Lý thị làm cơm, ngươi thì đi chẻ củi, chiều thì múc nước về đây”

Tiểu vương gia tinh thần hưng phấn, kéo tay áo lên, sung sức nói “Không thành vấn đề, Diệu Nguyệt ngươi chờ xem, ta sẽ cho ngươi nhìn thấy sự lợi hại của ta” Bắc Đường Diệu Nguyệt nhíu mi định nói gì đó, nhưng thấy hắn tinh thần phấn khởi, nên cũng không nói gì nữa, liếc mắt nhìn hắn, đỡ thắt lưng chậm rãi về phòng.