-Ngươi đừng có mà quá đáng nha, mau buông ta ra coi

Nàng vùng vẫy nhưng vẫn không cách nào thoát ra khỏi hắn, cái tên này, nàng và hắn thì có liên quan gì chứ, tại sao hắn lại một mực bắt nàng về phủ

- Không buông, nàng còn vùng vẫy, ta sẽ trói nàng lại đó

Tử Cẩn sau khi trúng độc nguy kịch thì đã nhận ra rằng hắn rất để ý đến nàng, lúc trước phụ hoàng đã nói là sẽ ban hôn cho hắn và nàng, đương nhiên lần này hắn phải đem nàng trở về cùng rồi

- Ta cứ vùng vẫy đó thì sao? Ngươi bị trúng độc đến ngốc nghếch luôn rồi à, tự nhiên lại cứ bám lấy ta không chịu buông

- Nàng không cần biết ta có ngốc hay không, nàng chỉ cần ngoan ngoãn theo ta trở về là được

- Hừ, ngoan ngoãn thì ngoan ngoãn - Nàng ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng là đang tính toán cách để bỏ trốn

Đoàn người trên đường trở về kinh đi đến khi trời chập tối thì dừng lại, cả một quãng đường dài không hề có một trấn hay thôn nào để bọn họ tìm chỗ trọ, Tử Cẩn ra lệnh cho đám thuộc hạ dừng lại dựng lều nghỉ ngơi

- Mọi người ở chỗ này dựng lều nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta tiếp tục hồi kinh

- Vâng, vương gia

Hắc Ảnh và Diệp Minh dựng lều cho hắn trước sau đó là dựng thêm một cái khác cho nàng, Sở Lan cả ngày nay ngồi trên xe ngựa xóc nảy khiến nàng cảm thấy trời đất như bị đảo lộn

- Tiểu thư, người không sao chứ, có cần nô tì đến nói với vương gia hay không ? - Tử Cúc thấy nàng bước đi loạng choạng, sắc mặt cũng không được tốt cho lắm liền định đi tìm hắn

- Không cần, ta chỉ là hơi choáng một tí, muội không cần tìm hắn đâu - Nàng có bị điên mới để cho Tử Cúc đi tìm hắn, lỡ như hắn nổi hứng mà lại dính lấy nàng thì làm sao có cơ hội để trốn đi đây

Sau bữa tối, tất cả mọi người đều về lều của mình để nghỉ ngơi, chỉ có vài người vẫn còn thức để canh gác, đợi đến khi trời đã gần khuya thì Sở Lan liền thừa cơ bọn họ đổi ca mà trốn đi

- Nàng đang định đi đâu đó? Có cần ta đi cùng không?

Sở Lan đang vác tay nải trên vai, bộ dáng lén lén lút lút, nếu để người khác thấy chắc chắn sẽ tưởng nàng là trộm.

Nàng đang mải mê tìm đường, nghe thấy giọng nói đang hỏi mình thì thuận miệng trả lời

- Không cần, ngươi theo ta làm gì?

- Vậy nàng đang định làm gì đó?

- Ngươi phiền quá à, không thấy hay sao mà còn hỏi

Nàng bắt đầu thấy có gì đó không đúng, Sở Lan nhìn ngó xung quanh mà chẳng thấy một bóng người, vậy giọng nói đó phát ra từ đâu? Không lẽ là có ma

- Vị đại ca này, ta chỉ là đi ngang qua thôi, ngươi đã chết rồi cũng đừng suốt ngày đi hù doạ người khác như vậy, ta không có sợ đâu nha

Hắn ngồi trên chạc cây nhìn xuống nàng, bỗng dưng Tử Cẩn lại muốn trêu nàng một chút nên hắn đã hùa theo giả ma để xem phản ứng của nàng ra sao

- Có thật là không sợ hay không?

- Tất nhiên! Ngươi đừng có mà không tin tưởng lời nói của ta như vậy chứ - Nàng hùng hồn đáp lại.

Nàng là ai chứ? Nàng chính là Lăng Dương Sở Lan không sợ trời không sợ đất đó nha, muốn dọa nàng, đừng có mơ!

- Nhưng mà ta đói, ta thích nhất là ăn thịt những cô nương xinh đẹp trẻ trung như nàng đó

- Oa, cũng có thể loại đó luôn sao? Ma mà cũng biết lựa người để ăn nữa à? Sở thích gì mà biến thái vậy - Nàng cũng thật thông cảm cho con ma này nha, chắc lúc còn sống xấu xí lắm bởi vậy khi chết rồi mới thích ăn thịt những nữ tử trẻ trung lại xinh đẹp

- Nàng mới nói ai biến thái đó?

- Ở đây chỉ có ta và ngươi, không nói ngươi chẳng lẽ ta tự nói bản thân ta sao?

- Nàng lại dám nói ta như vậy à, gan nàng cũng quá lớn - Trong cuộc đời hắn, nàng chính là người duy nhất dám nói hắn như vậy, có lẽ nàng là ngoại lệ duy nhất trong đời hắn

- Ngươi đang ở đâu, mau xuất hiện đi chứ, còn không thì đi chỗ khác, ta rất bận

Nàng chợt nhớ bản thân còn đang bỏ trốn, nãy giờ cứ phí lời như vậy, đợi đến khi bị phát hiện là nàng lại bị hắn tóm về cho mà coi

- Ta thấy nàng đang bận gì đâu

- Sao ngươi lại biết ta không bận, thôi ngươi đi đầu thai sớm có phải là khỏe hơn không, ta đi trước đây

- Khoan đã

- Lại gì nữa đây, ngươi cũng đùa nhây thật đó

Nàng bắt đầu nổi máu điên với tên này rồi đó, thật đúng là xui xẻo, bỏ trốn mà trên đường lại gặp cái con ma đùa dai này, không biết con ma này có quan hệ gì với Minh Tử Cẩn kia hay không mà tính tình lại đáng ghét giống y hệt hắn vậy

- Ta nói rồi, ta đói, hay là nàng làm thức ăn của ta đi

- Ăn, ăn cái đầu của ngươi đó, đi chỗ khác nếu không lão nương lấy bảo bối ra là ngươi khỏi đi đầu thai luôn đó

- Nàng còn có bảo bối nữa à, là cái gì vậy, mau lấy ta xem thử

Hắn vừa nói vừa lấy tấm mặt nạ ra đeo lên rồi nhảy từ trên chạc cây xuống, vừa hay hắn thấy khó chịu nên đã ra bờ suối tắm rửa rồi thay y phục, hiện tại trên người hắn là một bộ y phục trắng cộng với hắn còn đang xõa tóc nên nàng không nhận ra hắn là người

- Ngươi muốn xem? Đừng có hối hận đó

Nàng móc ra một tấm bùa màu vàng, bên trên viết chữ nguệch ngoạc gì đó nàng cũng không hiểu, Sở Lan đưa tấm bùa ra trước mặt hắn, vì nàng đưa tấm bùa đó quá gần, hắn nhìn không rõ nên đã lùi ra sau mấy bước

- Cái này là cái gì vậy?

- Haha! ngươi sợ chưa, đây là lá bùa mà ta mua được của một vị pháp sư đó, công nhận ông ta cũng lợi hại thật - Nàng thấy hắn lùi lại tưởng là hắn đang sợ nên vẻ mặt vô cùng đắc ý

- Đưa ta xem thử - Hắn đưa tay giành lấy lá bùa từ tay nàng lật qua lật lại xem thử

- Nó không có tác dụng gì với ngươi à? - Nàng không tin tròn mắt nhìn, đây là loại tình huống gì vậy nhỉ? Hắn cư nhiên không sợ lá bùa này mà còn lật qua lật lại nghiên cứu nữa chứ

- Không, lá bùa này hình như là đồ giả thì phải - Hắn chân thành nói cho nàng biết

- Không phải chứ, vậy là ta bị lão pháp sư đó lừa rồi sao? Hừ, lão già thối đó nếu để ta gặp lại ông ta, ta nhất định sẽ nhổ hết râu ông ta cho mà xem

- Vậy bây giờ trở về được chưa? - Hắn nhìn nàng dở khóc dở cười, hắn nhận ra bản thân khi ở bên nàng là lúc vui vẻ, thư thái nhất, hắn nhất định sẽ không để nàng trốn thoát đâu.