Vương Phi Của Ta Là Cọp Mẹ

Chương 39: 39 Đại Náo Phủ Tể Tướng

Liên Nhi muội có ở đó không?

- Muội ở đây, Lan Nhi tỷ, tỷ đến giúp muội một tay với

Vô Liên trèo qua bức tường nhưng lại xuống không được, Sở Lan nhún người một cái đã đứng cạnh Vô Liên

- Tỷ tỷ, tỷ thật lợi hại a!

- Muội mới biết ta lợi hại sao, để lát nữa ta cho muội mở rộng tầm mắt, chúng ta đi thôi.

Sở Lan đỡ lấy Vô Liên dùng khinh công bay trên nóc nhà cho nhanh, đi một lúc bọn họ cuối cùng cũng tìm được phủ hữu tể tướng.

Nàng cùng Vô Liên đáp xuống ở một sân viện vắng vẻ.

- Hình như trong đó có người, mau, chúng ta lên trên nóc nhà xem thử

Hai người trèo lên nóc nhà dỡ lấy miếng ngói ra nhìn xuống bên dưới.

Bên trong căn phòng này không ai khác ngoài hữu tể tướng, không chỉ có một mình ông ta mà còn có thêm rất nhiều đại thần khác trong triều.

Chắc là lại đang âm mưu gì đó nữa đây mà!

- Chúng ta đến phòng bếp thôi, bọn họ đang bàn chính sự chắc chắn sẽ dùng đồ ăn khuya.

Hay là chúng ta cho thêm một ít phụ gia vào đó không biết sẽ ra sao nhỉ?

- Tỷ tỷ đúng là một ý kiến hay a

Hai người nhìn nhau cười gian xảo.

Đó chỉ mới là bắt đầu thôi, kịch hay còn ở phía sau nữa, chắc chắn ngày mai hữu tể tướng sẽ không lên triều được đây.

- Liên Nhi muội xong chưa ? Nhanh lên,có người đến rồi !

- Tỷ đừng hối muội, muội lỡ tay cho hết cả lọ thuốc vào rồi.

Phải làm sao đây?

- Thôi kệ đi, dù gì cũng là thuốc xổ thôi, chắc đi vài ngày là hết à.

Muội nhanh ra đây, bị phát hiện bây giờ

Hai người vừa kịp ẩn nấp thì bên ngoài nha hoàn cũng vừa lúc bước vào bưng khay thức ăn trên bàn đi.

Sở Lan và Vô Liên nhân cơ hội không ai để ý liền lẻn ra ngoài.

- Tỷ tỷ tiếp theo chúng ta làm gì a ?

- Vậy muội có biết bình thường ông ta thích gì nhất không?

- Muội nghe nói ông ta thích tìm những giống cây cảnh quý hiếm, nghe nói ông ta có nhiều cây có giá trị rất cao a

- Vậy thì chúng ta hay là đi giúp ông ta tạo hình một chút cho mấy cây cảnh đó đi

- Ý kiến này không tệ, chắc chắn ông ta sẽ rất thích đây

Hai người tiếp tục đi bày trò phá phách, sau khi hì hục tạo hình thì bọn họ liền chuồn đi nơi khác.

Bọn họ sau một lúc đi tới đi lui thì không biết đã đi đến nơi nào chỉ biết trước mặt bọn họ là một căn viện vô cùng xa hoa.

- Liên Nhi muội biết nơi này là nơi dành cho người nào không?

- Nhìn bề ngoài như vậy thì nha hoàn, di nương chắc không thể ở nơi này, đây có lẽ là phòng của ông ta hoặc đại phu nhân của ông ta.

Từ khi nhận Bạch Vị Y làm sư phụ, bà ấy liền bảo nàng mặc bạch y nên bây giờ nàng cũng đang mặc trên người một thân bạch y.

Tranh thủ lúc Vô Liên không để ý nàng liền rút cây trâm trên đầu ra, tóc nàng không còn được trâm cố định liền xõa xuống.

Mái tóc dài che gần hết khuôn mặt, một thân y phục trắng làm nàng nhìn thật giống một oan hồn.

Vô Liên có hơi buồn ngủ mà đánh một cái ngáp, xoay người lại nhìn nàng.

Bộ dạng của nàng khiến Vô Liên hết hẳn buồn ngủ luôn.

Nếu không phải Sở Lan nhanh tay bịt miệng nàng ấy lại thì chắc cả phủ hữu tể tướng này bị tiếng hét của nàng ấy làm cho chao đảo mất.

- Muội nhìn xem ta giống không ?

- Rất giống a, muội suýt nữa thì bị tỷ dọa cho chết khiếp rồi đó.

- Haha, muội thật nhát gan, xem ta nè

Sở Lan đi đến bên cửa sổ rồi dùng tay gõ cửa.

Tể tướng phu nhân đang ngủ thì bị tiếng gõ cửa làm cho tỉnh giấc, bà ta cau có ra mở cửa sổ xem thử ai ngờ lại bị dọa cho ngất xỉu.

Chưa dừng lại ở đó, nàng còn lần lượt ghé thăm từng phòng của các di nương.

Đến khi phủ hữu tể tướng loạn hết cả lên nàng mới chịu đưa Vô Liên trở về cung rồi sau đó về phủ tả tể tướng của mình.

Sáng hôm sau

- Đây là đang xảy ra chuyện gì ? Hôm nay hơn nửa triều thần lại cáo bệnh không lên triều là sao?

- Bẩm hoàng thượng, lúc sáng người làm trong phủ bọn họ đến nói là bọn họ không thể đứng dậy nổi nên không thể lên triều ạ

Vị công công bên cạnh thành thực mà bẩm báo, lúc sáng mọi người cũng không nói rõ là bệnh gì nên ông cũng không biết rõ.

Quân Vô Niệm chỉ hơi nhíu mày nhưng lại không nói gì.

Đợi đến khi đám triều thần tan triều ra về hết y liền gọi hắn lại.

- Hôm nay bọn họ lại to gan đến mức cư nhiên còn dám cáo bệnh để không lên triều, đúng thật không coi ta ra gì mà!

- Lần này là hoàng thượng ngươi hiểu lầm bọn họ rồi.

- Ngươi nói vậy là có ý gì?

- Đêm qua là thê tử nhà ta và muội muội của ngươi đã đến phủ tể tướng, ngươi về hỏi muội muội ngươi sẽ rõ tất cả thôi.

Một lúc sau

- Phụt, muội nói cái gì ? Đêm qua muội và nàng lại cho thuốc xổ vào đồ ăn của bọn họ

Quân Vô Niệm đang dùng trà nghe Vô Liên kể lại liền phun hết tất cả trà ra ngoài.

Y cũng có phần hơi thông cảm với bọn họ, gặp phải hai tiểu ma vương phúc hắc này chắc chắn kết cục sẽ rất thê thảm.

Sau này y chắc không dám chọc đến bọn họ đâu.

- Còn chưa hết, đêm qua Lan nhi tỷ tỷ chỉ cần lướt qua thôi đã dọa cho đám phu nhân trong phủ bất tỉnh hết luôn, tỷ ấy thật lợi hại a!

- Nàng lại lợi hại đến như vậy ? Các muội làm cách nào được vậy?

Y thật tò mò Lăng Dương Sở Lan đó là người như thế nào mà có thể khiến Vô Liên muội muội y nhiệt tình với nàng như vậy, nếu có cơ hội y cũng muốn gặp nàng một lần.

- Tỷ ấy lúc đó trên người một thân bạch y, tóc dài xõa xuống, đến muội còn bị dọa suýt ngất nữa mà

Y khóe miệng giật giật, thì ra là giả ma dọa người ta, muội muội của y có cần khoa trương đến mức như vậy không?

Phủ hữu tể tướng

- Lão gia, người bị làm sao vậy? Từ hôm qua đến bây giờ người đã ở trong đó suốt

Đại phu nhân đứng trước cửa nhà xí lo lắng hỏi ông ta, chắc là ăn nhầm gì đó rồi

- Ta...!mau mời đại...!đại phu

- Vâng...!vâng, thiếp đi ngay

Bà ta lúynh quýnh đi tìm đại phu, đại phu đến xem mạch cho hữu tể tướng đều thở dài lắc đầu, bọn họ thật không có cách trị loại bệnh quái lạ này.

- Lão gia, không xong rồi, mấy cây cảnh của người...

- Nó làm sao ? Mau dẫn ta đi xem .

Ông mặc kệ bụng đang gào thét mà theo gia đinh đến chỗ cất giữ cây cảnh báo bối của mình.

- Lão gia người xem, trong một đêm bọn chúng liền trở thành như vậy

- Tại...!tại sao lại như vậy, là kẻ nào làm

Hữu tể tướng nhìn đến vườn cây cảnh của mình vất vả tìm về, ông đều lựa chọn toàn là những cây dáng đẹp, nhưng bây giờ thì chỉ thấy toàn hình dạng của rắn rết, bọ cạp.

Ông ta tức giận đến nỗi ngất luôn tại chỗ.