Nghe thấy những lời này cửa Ưu Lạc Nhạn, Lãnh Như Tuyết chỉ cảm thấy như bị dội thau nước lạnh từ đầu xuống, mặt hắn tái xanh nhìn Ưu Lạc Nhạn, không dám tin hỏi: “Lạc Nhạn, nàng nói gì vậy? Nàng không phải nói, ngày đại hôn, nàng bị Ưu Vô Song hảm hại, cho nên bị ép gả cho đại hoànghuynh sao?”

Ưu Lạc Nhạn lúc này cũng không lo đến Lãnh Như Tuyết, ả chỉ sợ mất đi địa vị thái tử phi! Cho nên, đối diện với sự tri vấn (hỏi tội) của Lãnh Như Tuyết, ả thầm cắn răng, tỏ thái độ đáng thương: “thất vương gia hiểu lầm ý của ta rồi, ngày đại hôn thật sự là ta bị tỉ tỉ bày mưu lên nhầm kiệu hoa, nhưng mà, ta từ khi gả cho thái tử gia, đã yêu thái tử gia….thất vương gia, kì thực….kì thực ta và người….không phải giống như người nghĩ…..”

dứt lời, Ưu Lạc Nhạn không lo Lãnh Như Tuyết, sà vào lòng Lãnh Như Băng, khóc lóc thương tâm, phảng phất như chịu ủy khuất lớn.

Còn Lãnh Như Băng không thèm quan tâm đến Ưu Lạc Nhạn, chỉ nhìn Lãnh Như Tuyết cười nhạo: “thất hoàng đệ nghe rồi chứ? Thái tử phi của bổn thái tử yêu bổn thái tử, không phải là ngươi!”

Còn Lãnh Như Tuyết giờ đây sắc mặt tái xanh, trán nổi gân xanh, đôi tay nắm chặt với nhau, cơ thể hóa đá, không động đậy, lời nói của Ưu Lạc Nhạn đối với hắn là một đả kích lớn, hắn một mực cho rằng, Ưu Lạc Nhạn yêu hắn, gả cho đại hoàng huynh chẳng qua là do Ưu Vô Song hảm hại, nhưng lời khi nãy của Ưu Lạc Nhạn khiến hắn như là con hề làm trò cười cho mọi người!

tuy vậy, Lãnh Như Băng vốn không có ý định bỏ qua cho hắn, hắn đẩy nhẹ Ưu Lạc Nhạn ra, lạnh nhạt nhìn Lãnh Như Tuyết, nói: “thế nào? Thất hoàng đệ không lẽ không tin thái tử phi yêu bổn thái tử? Nếu vậy, bổ thái tử sẽ nói cho thất hoàng đệ nghe một chuyện! Như bổn thái tử biết thì chân tướng lên nhầm kiệu hoa hôm đại hôn, lại hoàn toàn trái ngược với lời thái tử phi nói!”

Biểu cảm trên mặt Lãnh Như Tuyết lặng đi, nhìn Lãnh Như Băng, trầm giọng nói: “đại hoàng huynh nói vậy là có ý gì?”

Còn Ưu Lạc Nhạn vì lời của Lãnh Như Băng mà giật thót, ả hoảng loạn cúi ngầm mặt.

Lãnh Như Băng cười nhẹ, nhìn Ưu Lạc Nhạn, lãnh đãm nói: “đây có lẽ là ý tốt của thái tử phi đối với thất hoàng đệ, nhưng mà, vì để thất hoàng đệ từ bỏ, cho nên bổn thái tử sẽ nói ra chân tướng sự thật!”

Nói tới đây, Lãnh Như Băng khẽ ngập ngừng, nói với Ưu Lạc Nhạn: “thái tử phi, bây giờ nói ra chân tướng, dối với thất hoàng đệ không phải là tốt hơn sao?”

Sắc mặt Ưu Lạc Nhạn trắng bệt, ả cúi đầu, hạ giọng nói: “thiếp ngu muội, không hiểu ý của thái tử gia, thiếp có chút khó chịu, thái tử gia, thiếp về phòng nghỉ ngơi trước!”

Lãnh Như Băng nào để ả ta rời khỏi? Chỉ thấy hắn tay đưa tay ra, kéo lấy Ưu Lạc Nhạn, cười nói: “thái tử phi gấp gì? Không lẽ thái tử phi đối với thất hoàng đệ còn tình cũ chưa dứt?”

Ưu Lạc Nhạn cắn chặt môi, sau đó nói: “thái tử gia hà tất sỉ nhục thiếp? thái tử gia rõ ràng biết, thiếp chỉ yêu thái tử gia người…..”

“haha! Vậy thì tốt!” nghe thấy lời của Ưu Lạc Nhạn, Lãnh Như Băng bỗng cười lớn, sau đó nói với Lãnh Như Tuyết: “thất hoàng đệ, ngươi một mực cho rằng thái tử phi yêu ngươi, là người ca ca như ta đoạt người ngươi yêu của ngươi sao? Vậy thì, bây giờ ta nói ngươi biết, hôm đại hôn, vốn dĩ không phát sinh việc lên nhầm kiệu hoa, thất vương phi cũng không phát bệnh! Việc lên nhầm kiệu hoa, là bởi vì có người trước khi kiệu hoa của bổn thái tử đến trước phủ, đã cố ý đánh ngất thất vương phi, sau đó tự mình lên kiệu hoa của bổn thái tử! Cho nên, khi Ưu thừa tướng phát hiện tân nương lên nhầm kiệu hoa đã trễ, chỉ còn cách đưa thất vương phi vẫn còn hôn mê lên kiệu hoa của ngươi! Đây chính là chân tướng thật sự của việc nhầm kiệu hoa!”

Dứt lời, Lãnh Như Băng nhìn khuôn mặt trắng bệt của Ưu Lạc Nhạn mỉm cười chế giễu: “bổn thái tử nói đúng không? Thái tử phi?”

Ưu Lạc Nhạn sắc mặt trắng bệt, cơ thể khẽ run lên, ả không nói được câu gì, trong lòng cực kì hoang mang lo sợ, ả không biết Lãnh Như Băng sao lại biết tất cả việc này, ả rõ ràng không có sai sót gì, hắn ta làm sao biết được?

Lãnh Như Tuyết nghe hết lời nói của Lãnh Như Băng, chỉ cảm thấy đầu bùng một tiếng, hắn đứng không vững lùi sau vải bước, không dám tin nhìn Ưu Lạc Nhạn, run rẩy nói: “thì ra…đây đều căn bản… không phải là do tỉ tỉ nàng hảm hại nàng, mà là nàng hảm hại tỉ tỉ mình! Ưu Lạc Nhạn, sao nàng có thể dối gạt ta như vậy!”

Ưu Lạc Nhạn không dám nhìn Lãnh Như Tuyết, ả sợ hãi lùi sau một bước, nói: “thất vương gia, ta…ta trước giờ không yêu ngài….người ta yêu là thái tử gia….”

Không đợi Ưu Lạc Nhạn nói hết, lnv lạnh lùng ngắt lời ả, nói: “Ưu Lạc Nhạn, e rằng ngươi không yêu bổn thái tử? Nếu như bổn thái tử không nhìn lầm, ngươi chỉ yêu địa vị của bổn thái tử, và thân phận thái tử phi này thôi! Nếu như bổn thái tử không có những thứ này, ngươi sao lại hao phí tâm cơ, không tiếc hảm hại tỉ tỉ mình mà gả cho bổn thái tử?”

Ưu Lạc Nhạn không dám tin nhìn Lãnh Như Băng, hắn ta không yêu ả sao? Hắn sao lại nói những lời lạnh lùng như vậy? Ưu Lạc Nhạn mở to mắt, bộ dạng đáng thương nhìn Lãnh Như Băng, thút thít: “thái tử gia….không phải vậy….người thật sự hiểu lầm thiếp rồi….thiếp thực sự yêu người mà…..”

Lãnh Như Băng khóe môi cong lên nụ cười chế nhạo, đang định nói gì, đột nhiên bị âm thanh gấp gáp của Lãnh Như Phong truyền đến làm dừng lại: “đại hoàng huynh, thất vương phi sắp không chịu đựng nổi nữa rồi!”