“ngươi!” sắc mặt Liễu Yên Nhiên đại biến, bỏi vì câu nói này của Ưu Vô Song, dưới cái nghe của ả, đụng vào ngay nỗi đau của ả.

Trước khi ả ta trở thành thị nhân của Lãnh Như Tuyết, ả ở thanh lâu bán nghệ không bán thân,sau này, là Lãnh Như Tuyết chuộc ả ra khỏi thanh lâu, ả trở thành thị nhân của lny, ả ta vốn cho rằng, dựa vào tài mạo của ả, dù không thể trở thành chính phi, cũng có thể trờ thành thứ phi, bởi vì, trong tất cả các thị nhân của Lãnh Như Tuyết, ả lả đẹp nhất, cũng là người xuất sắc nhất.

Nhưng mà, một mực cho đến ngày đại hôn của Lãnh Như Tuyết, vẫn không lập ả thành thứ phi, ả trong thất vương phủ, vẫn chỉ là một thị nhân nho nhỏ, tuy dưới cách nhìn của người ngoài, ả là người được Lãnh Như Tuyết sủng ái nhất trong đám thị nhân, nhưng mà luận thân phận và địa vị, ả vẫn giống như các thị nhân khác.

Điều khiến ả tức giận hơn nữa, Lãnh Như Tuyết cưới một ả điên làm chính phi, ả ngay cả một ả điên cũng không bằng! Nay, lại bị một nô tì nho nhỏ cười nhạo, trong lòng ả sao không phẫn hận được?

Còn việc Liễu Yên Nhiên không biết là, nô tì nhỏ nhoi Ưu Vô Song trước mắt ả, chính là vương phi ngốc trong miệng mọi người!

Bởi vì Lãnh Như Tuyết cảm thấy cưới một vương pi thần trí bất minh sẽ mất thể diện, cho nên, hạ lệnh tất cả hạ nhân trong phủ không được tiết lộ thân phận của Ưu Vô Song, vậy nên, Liễu Yên Nhiên chẳng qua chỉ biết trong thất vương phủ có một a hoàn tên Ưu Vô Song mà thôi.

Liễu Yên Nhiên thấy Ưu Vô Song kinh miệt mình như vậy, và nàng còn là a hoàn thân cận của Lãnh Như Tuyết, theo quy định trong phủ, ả là một thị nhân, không thể trách phạt người thân cận của vương gia, cho nên, ả chỉ có cách tức giận quay đều sang Lãnh Như Tuyết ủy khúc nói: “vương gia, thiếp là người của người, nô tì này dám vô lễ như vậy, không phải là ngay cả vương gia người cũng không để trong mắt?”

Sắc mặt Lãnh Như Tuyết thập phần khó coi, hắn lạnh lùng nhìn Ưu Vô Song, hàn giọng nói: “Ưu Vô Song, ngươi đừng quá đáng, bổn vương nói cho ngươi biết, đừng chọc giận bổn vương, nếu không, bổn vương sẽ cho ngươi biết, thế nào là sống không bằng chết! Nói, ngươi và lục hoàng huynh có quan hệ gì? Sao trên người ngươi lại mặc áo bào của lục hoàng huynh?”

nhìn ánh mắt mang đầy ánh lạnh lẽo của Lãnh Như Tuyết, Ưu Vô Song chỉ cảm thấy rợn cả người, cơn kinh hãi bỗng dâng lên, nàng biết, nếu như nàng chọc giận tên nam nhân này, tuyệt đối không có quả tốt mà ăn, nhưng không biết tại sao, nhìn thấy bộ mặt của Liễu Yên Nhiên thoáng qua tia cười đắc ý, cơn giận trong lòng Ưu Vô Song lại bốc lên lần nữa.

nàng tỏ vẻ khiên cường ngẩn cao đầu, cũng lạnh lùng nhìn Lãnh Như Tuyết, giận dỗi đáp: “ngươi muốn biết quan hệ giữa ta và tên ấy, sao ngươi không tự đi hỏi tên ấy?”

Câu nói này của Ưu Vô Song, vô cớ tự thừa nhận là mình có quan hệ với Lãnh Như Phong, chí ít dưới cách nghe của Lãnh Như Tuyết là thế.

Quả nhiên, Lãnh Như Tuyết nghe thấy lời nói của Ưu Vô Song, ánh mắt thoáng qua tia phẫn nộ, hắn nhanh chóng đứng dậy từ ghế, lớn bước đi đến trước mặt Ưu Vô Song, đưa tay, siết chặt lấy cổ nàng, trên mặt không chút cảm xúc nhìn Ưu Vô Song, lạnh lùng nói: “nói! Ngươi và lục hoàng huynh có quan hệ gì?”