Nghĩ đến đó, Lãnh Như Phong bết giác có chút không vui hỏi: “ngươi không thích bổn vương sao? Bổn vương trước giờ rất biết thương hương tiếc ngọc, ngươi theo bổn vuong, bôn vương tuyệt đối không nhẫn tâm ngươi bị người khác hô hoán như một nô tỳ.”

Ưu Vô Song kinh bỉ nhìn tên ấy một cái, không vui đáp: “dù ngươi có bộ mặt búp bê vô hại, ngươi nghĩ ta sẽ ngốc đến nỗi cho rằng ngươi thật lòng với ta? Ngươi không để ta làm nô tì, có phải định thu nhận ta thành một thị nhân trong phủ ngươi? Bổn tiểu thư nói cho ngươi biết, bổn tiểu thư đối với việc trở thành nữ nhân của bất kì nam nhân nào cũng không có hứng thú, bổn tiểu thư chỉ thích làm việc mình thích làm thôi.”

nói xong, Ưu Vô Song nhìn cũng không nhìn Lãnh Như Phong, quay đầu bước ra cửa.

Ưu Vô Song nàn là người gì chứ? Là nhân loại trí thức của thế kỉ 21, trong lòng tên nam nhân này nghĩ gì, nàng biết rõ tất cả, bộ dạng búp bê của hắn tuy rất bắt mắt, nhưng mà, Ưu Vô Song nàng chỉ dùng để ngắm, người nàng thích là nam nhân thành thục, ôn nhu, có thể cho nàng cảm giác an toàn!

đợi đã! Vừa bước chân ra khỏi cửa, Ưu Vô Song nhanh chóng thu lại bước chan, quay người đi vào lại.

Lãnh Như Phong bị Ưu Vô Song không chút do dự cự tuyệt trong lòng có chút tức giận, nhưng mà khi hắn ta thấy Ưu Vô Song quay vào lại, bất giác trong lòng vui mừng, nói: “sao nào, ngươi nghĩ kĩ rồi phải không? Theo bổn vương, ngươi có thể cùng bổn vương hưởng thụ vinh hoa phú quý, mà không phải là một nô tì nho nhỏ, tuy bổn vương không thể lập ngươi làm chính phi, nhưng bổn vương sẽ yêu thương ngươi.”

Ưu Vô Song lạnh lùng nhìn tên ấy, cuối cùng nhịn không nổi đành ngắt lời hắn, nói: “ngươi nói đủ chưa? Đủ rồi thì cởi áo ra!”

Lãnh Như Phong bị chấn động hẳn, qua một lúc lâu, mới khàn giọng hỏi: “nguoi bảo bổn vương cởi y phục? Ngươi có biết ngươi đang nói gì không?”

Ưu Vô Song hừ nhẹ một tiếng, nói: “bào ngươi cởi thì cứ cởi đi, sao mà lắm lời thế?”

Lãnh Như Phong sửng sốt hồi lâu, mới từ từ nói: “cái này là ngươi nói đấy, tới khi đó, đừng trách bổn vương!”

Dứt lời, Lãnh Như Phong cởi bỏ chiếc áo bào trên người xuống, ném xuống đất, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm dung mạo nghiêng thành của Ưu Vô Song, mâu đen sâu không thấy đáy thoáng qua tia hỏa hoa!

Tiếc thay, Ưu Vô Song vốn không thèm để ý hắn, bước đến phía trước vài bước, cúi người, nhặt chiếc áo bào ở dưới đất lên, quấn chặt lấy cơ thể nhỏ bé của mình, cười nhẹ một tiếng, nói với Lãnh Như Phong: “cám ơn nhé! Được rồi, ta đi đây!”

Nói xong, nàng đầu cũng không quay lại hướng cửa mà đi, khi đến trước cửa, nàng đột nhiên dừng bước chân, quay đầu lại, tươi cười như hoa nói với Lãnh Như Phong: “phải rồi, thiện phòng của thất vương phủ ở đâu?”

Lãnh Như Phong lẳng lặng nhìn khuôn mặt nở nụ cười sáng chói kia, vô tri đáp: “ra cửa đi theo hướng tây, không xa sẽ thấy.”

“cảm ơn nha!” nụ cười trên mặt Ưu Vô Song không đổi, lần này, nàng không dừng bước chân, lớn bước đi ra ngoài.

Cho đến khi bóng dáng Ưu Vô Song biến mất trong phòng ngủ, một cơn gió lạnh từ ngoài thổi vào, Lãnh Như Phong bị lạnh đến run một cái.

Hắn ta mới hiểu ra, bản thân đã vô tri vô giác bị một nô tỳ đùa giỡn!

Nhất thời khuôn mặt tuấn mĩ tức đến lúc xanh lúc trắng, cuối cùng, nhịn không được rủa một tiếng, một chân đá mạnh làm ngã chiếc thùng gỗ đặt giữa phòng.