Ngự thư phòng.

Một người trung niên một thân long bào ngồi sau long án, chỉ thấy người ấy thiên đường phong mãn, sắc mặt hồng hào, đi đứng đầy khí chất vương giả, người ấy chính là đương kim hoàng đế của vương triều Tây Diệm.

Và dưới long án có ba người đang đứng, trong đó có một vị thiếu niên mặc áo bào trắng tuyết, dung mạo tuấn mĩ không ai sánh bằng, chính là thất vương gia Lãnh Như Tuyết.

Vị thiếu niên còn lại là Lãnh Như Phong.

Và còn có một người trung niên tuổi cũng khá cao, không phải là ai khác mà chính là thân phụ của Ưu Vô Song, đương kim thừa tướng, Ưu Thành Minh.

Nhìn ba người đứng không nói gì, ánh mắt uy nghiêm của hoàng đế quét ba khuôn mặt ba người, sau đó ánh mắt rơi trên người Lãnh Như Tuyết, trầm giọng nói: “Tuyết Nhi, Phong Nhi nói với ta, gần đây ngươi vì việc của thái tử phi mà không vui vẻ với đại hoàng huynh, có chuyện như vậy không?”

Lãnh Như Tuyết nghe thấy hoàng đế nói, đầu tiên là khẽ chấn động, sau đó cúi đầu đáp: “hồi phụ hoàng, nhi thần và đại hoàng huynh chỉ là có chút hiểu lầm, phụ hoàng không cần lo lắng.”

Ánh mắt của hoàng đế ngưng hồi lâu trên khuôn mặt Lãnh Như Tuyết, cứ như nhìn thấu nội tâm của hắn, qua một lúc lâu, mới từ từ thu lại ánh mắt quay sang nhìn Ưu Thành Minh đứng một bên nãy giờ, lạnh nhạt nói: “Ưu khanh gia, hôm nay trẫm gọi các ngươi tới, có biết là vì chuyện gì không?”

Ưu Thành Minh thái độ kinh hoàn đáp: “hồi hoàng thượng, lão thần không dám suy đoán thánh ý.”

Hoàng thượng nhìn Ưu Thành Minh một cái, đột nhiên thở dài, nói: “trẫm biết, kì thực là làm khó ngươi cho nên trẫm không trách ngươi.”

Nói tới đây, hoàng đế đột nhiên chuyển giọng điệu, nhìn Lãnh Như Phong nói: “Phong Nhi gần đây có đề ra một điều khiện với trẫm, và trẫm cũng đã đồng ý, cho nên, hôm nay gọi các ngươi tới đây là nói trước với các ngươi một tiếng.”

Nói tới đây, hoàng đế dừng lại, ánh mắt lần nũa lướt qua ba người.

Ba người không nói gì, họ đều đang chờ hoàng đế nói tiếp.

Và ánh mặt hoàng đế lần nữa rơi trên người Lãnh Như Tuyết, lạnh nhạt nói: “Tuyết Nhi, bây giờ Ưu Lạc Nhạn đã trở thành thái tử phi của đại hoàng huynh ngươi, ngươi đừng nghĩ nhiều nữa, đại trượng phu sợ không có thê tử sao? Hơn nữa, ngươi có con của trẫm. Tuyết Nhi, ngươi hiểu ý trẫm chứ?”

Nghe thấy lời nói của hoàng đế, lòng Lãnh Như Tuyết khẽ chấn động, một cảm giác bất an dâng lên, hắn cúi đầu, nói: “phụ hoàng yên tâm, thần nhi đối với thái tử phi không còn tơ tưởng.”

Hoàng đế nghe thấy lời nói của Lãnh Như Tuyết, thỏa mãn gật gật đầu, nói: “vậy thì tốt, cũng không uổng trẫm xem trọng ngươi như vậy.”

Dứt lời, hoàng đế ngừng lại, lại nói: “được rồi, việc này, trẫm không nói nhiều nữa. Mấy ngày trước, điều khiện để Phong Nhi cưới công chúa Tử Việt quốc là trẫm hạ chỉ để ngươi tử thất vương phi. Trẫm biết ngươi vốn không yêu thích thất vương phi, còn đối với việc của thất vương phi, trẫm cũng có nghe qua, cho nên, trẫm đã đồng ý với Phong Nhi. Hôm nay gọi các ngươi tới đây chính là hỏi ý kiến của các ngươi.”

Nghe thấy lời nói của hoàng đế, Ưu Thành Minh và Lãnh Như Tuyết sắc mặt đại biến.

Còn Ưu Thành Minh cơ thể khẽ run rẩy, bởi vì, Ưu Vô Song tuy là thần trí bất minh, nhưng mà dù sao đi nữa cũng là thân nữ nhi của ông ta, vì ông ta cực kì yêu người vợ quá cố cho nên ông ta đối với Ưu Vô Song cực kì yêu thương, ông ta biết, con gái mình thần trí bất minh, căn bản không có tư cách trở thành chính phi của Lãnh Như Tuyết, khi ấy ông ta đồng ý hôn sự này, cũng là do không thể từ chối.

Ngày đại hôn, nhị nữ nhi lại âm sai dương lệch lên nhầm kiệu hoa, cho nên, khi ông ta biết nữ nhi lên nhầm kiệu hoa, ông ta sớm đã dự trước ngày Ưu Vô Song bị từ.

Nhưng mà, tuy ông ta đã sớm đoán trước sẽ có ngày này, nhưng dù sao nữ nhi của mình bị bỏ, ông ta hiễn nhiên cảm thấy trong lòng khó chịu.

Nhưng, may là nữ nhi thần trí bất minh, tuy bị bỏ, dù sao cũng không biết thương tâm, bất quá ông ta lưu nữ nhi lại trong phủ nuôi cả đời.

Nghĩ tới đây, Ưu Thành Minh trong lòng thở dài chán chường, sau đó nói với hoàng đế: “thần không có kiến nghị, tất cả do hoàng thượng làm chủ.”

Nét mặt khó coi của Ưu Thành Minh không thoát khỏi cặp mắt của hoàng đế, ông ta thở dài nhìn Ưu Thành Minh, nói: “Ưu khanh gia, trẫm biết, trong lòng khanh rất buồn nhưng mà sau khi Tuyết Nhi từ thất vương phi, trẫm sẽ hạ một đạo thánh chỉ, cho phép nàng ta tìm một người tốt khác.”

Ưu Thành Minh tự nhiên hiểu ý của hoàng đế, bởi vì thời đại này, nữ tử bị từ khỏi nhà phu quân, là không thể tự ý xuất giá, nhưng mà nếu như có hoàng thượng hạ chỉ thì khác rồi.

Cho nên, Ưu Thành Minh cảm kích nhìn hoàng đế, nói: “đa tạ hoàng thượng.”

Còn Lãnh Như Tuyết sắc mặt cực kì khó coi, hắn không ngờ Lãnh Như Phong lại bảo phụ hoàng hạ chỉ ép hắn từ Ưu Vô Song, và phụ hoàng cũng đã đồng ý.

Nghĩ tới Ưu Vô Song rời khỏi, trong lòng hắn tự dưng dâng lên một cảm giác khó chịu, hắn phát hiện từ khi từ yến tiệc về phủ, cảm giác của hắn đối với Ưu Vô Song đã thay đổi, nhưng mà, cảm giác này là gì thì hắn không biết, nhưng có một điểm hắn biết rõ, đó chính là hắn căn bản không muốn từ Ưu Vô Song.

Cho nên, hắn không đợi hoàng đế hỏi hắn, liền lớn tiếng nói: “phụ hoàng, nhi thần không muốn hưu phi.”

Nghe thấy lời của Lãnh Như Tuyết, mỗi người một biểu tình, biểu tình của Lãnh Như Phong là hóa đá, còn biểu tình của hoàng thượng là vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc, biểu tình của Ưu Thành Minh lại không dám tin và thoáng một tia vui mừng.

Qua một lúc lâu, hoàng đế mới khẽ nhíu mày. Nhìn Lãnh Như Tuyết nói: “Tuyết Nhi, ngươi không phải không thích thất vương phi sao? Sao lại không muốn hưu phi?”