Thái tử phủ.

Lạc Nhạn điện.

Trong phòng khách trang trí hào hoa, đám hạ nhân đang cúi đầu đứng im không dám động đậy, biểu cảm của mỗi người đều rất kinh khủng.

Đột nhiên, “ba” (tiếng đồ bị bể) một tiếng, một tiếng vang lớn vang lên trong tẩm phòng, tiếp đó truyền đến tiếng khóc của một a hoàn, các hạ nhân đứng ở phòng khách cũng vì tiếng động này mà sắc mặt đại biến.

Tuy nhiên, trong tẩm phòng, Ưu Lạc Nhạn cả mặt đầy oán hận, dung mạo nhăn nhó nhìn người a hoàn ngã dưới đất đang khóc thút thít, quát: “tên tiện tì, ngươi là cố ý muốn phỏng chết bổn cung phải không?”

Dưới đất vung vãi đầy mảnh vỡ của chén sứ, nhìn rất bừa bộn, còn a hoàn ấy đang ngồi giữa các mảnh vỡ, y phục trên người bị ướt một mảng lớn, bàn tay lộ ra ngoài vừa đỏ vừa sưng như bị thứ gì bỏng qua, còn gương mặt thanh tú hiện rõ năm dấu tay.

Lúc này người a hoàn đó không dám nhìn Ưu Lạc Nhạn, đang cầm lấy cái tay bị bỏng đau của mình, nhỏ tiếng thút thít, biểu tình trên mặt hết sức đau khổ, hiễn nhiên là bị đau mà khóc.

Tuy nhiên, cho dù như thế, Ưu Lạc Nhạn cũng không có ý định bỏ qua cho người a hoàn đó, chỉ thấy thái độ ả ta đầy oán độc, đột nhiên đưa tay kéo lấy a hoàn đó, lớn tiếng quát: “tên tiện nhân này, sao ngươi không nói gì? Ngươi nói đi? Có phải ngươi định hại chết bổn cung?”

A hoàn ấy bị Ưu Lạc Nhạn nắm lấy tóc, đau đớn khó chịu, nhưng mà không dám vũng vẫy, chỉ bất lực mà khóc, miệng không ngừng cầu xin tha: “thái tử phi….nô tỳ không có ý…..người tha cho nô tỳ đi….sau này nô tì không dám nữa……”

Còn Ưu Lạc Nhạn vì bị Lãnh Như Băng lạnh nhạt mà nộ khí không có chỗ bộc phát, trong lòng oán hận Ưu Vô Song nhưng lại không thể đi tìm Ưu Vô Song để xả giận chỉ có thể đem toàn bộ giận dữ trút lên a hoàn này.

Cho nên, khi ả nghe thấy a hoàn này xin tha, không những không buông tay mà ngược lại còn nắm càng chặt tóc người a hoàn ấy mà kéo lên, móng tay dài nhọn xượt qua khuôn mặt người a hoàn đó, quát lớn: “tiện nhân đáng chết, hôm nay bổn cung muốn ngươi phải chết!”

“á” theo sau tiếng hét a hoàn ấy, trên mặt người a hoàn đã lưu lại vài vết thương chảy đầy máu, máu tươi dọc theo khuôn mặt người a hoàn mà chảy xuống, cơ thể không ngừng run rẩy, hiễn nhiên là cực kì đau đớn, nhưng mà sắc mặt trắng bệt không dám chống cự lại, mặc cho Ưu Lạc Nhạn không ngừng đánh đập, và người a hoàn đó chỉ co người lại, không ngừng khóc và xin tha.

Hạ nhân đứng ngoài phòng khách tuy nghe thấy tiếng khóc và xin tha của a hoàn đó nhưng không ai dám vào trong xem, mà chỉ lộ ra vẻ mặt sợ hãi, có một số người nhát gan còn toàn thân run rẩy.

Và trong lúc quần chúng đang sợ hãi bất an thì một trận bước chân truyền đến, Lãnh Như Băng thân hình cao to xuất hiện, nhìn thấy Lãnh Như Băng đến, đám hạ nhân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhỏm, nhanh chóng tiến lên trước hành lễ với Lãnh Như Băng.

Tuy nên Lãnh Như Băng lại vì tiếng khóc ở tẩm phòng mà nhíu mày, hắn không thèm lo đám hạ, lớn bước đi về hướng tẩm phòng của Ưu Lạc Nhạn.

Đẩy cửa tẩm phòng ra, Lãnh Như Băng cơ hồ không dám tin những gì mà mình nhìn thấy, Ưu Lạc Nhạn thái độ không chút phong thái la hét như một người phụ nữ hung hăng, chua ngoa, ánh mắt thoáng qua một tia phẫn nộ, nộ thanh quát: “Ưu Lạc Nhạn, ngươi làm gì vậy?”

Ưu Vô Song nghe thấy âm thanh liền quay đầu lại, nhìn thấy Lãnh Như Băng, trong lòng bất giác kinh ngạc, nhưng mà, ả rất nhanh hồi thần, chớp mắt buông a hoàn ấy ra, sà vào người Lãnh Như Băng, gọi: “thái tử gia, người cuối cùng cũng chịu lại thăm thiếp rồi…..”

Lãnh Như Băng nhìn thấy Ưu Lạc Nhạn sà vào người hắn ta, ánh mắt thoáng qua một tia hàn ý, bóng dáng khẽ chớp, tránh khỏi Ưu Lạc Nhạn.

Ưu Lạc Nhạn không ngờ Lãnh Như Băng lại tránh ra, nhấ thời không kịp phản ứng lại, ngã xuống đất.

Lãnh Như Băng không thèm nhìn ả, mà chỉ nói với a hoàn đang nhỏ tiếng khóc kia: “ngươi lui ra trước đi!”

A hoàn ấy không dám lưu lại, nghe thấy phân phó của Lãnh Như Băng, vội vàng bò dậy che vết thương chảy máu, đi ra ngoài.

Nhìn thấy a hoàn ấy rời khỏi, Ưu Lạc Nhạn cũng không ngăn lại, mà là ai oán nhìn Ưu Vô Song, khóc nói: “thái tử gia, người tại sao lại đối với thiếp như vậy? Người rõ ràng biết thiếp yêu người, sao người lại đối với thiếp như vậy?”

Đố diện với sự tri vấn hoa lê mang vũ của Ưu Lạc Nhạn,Lãnh Như Băng không vì vậy mà động lòng, hắn ta đi đến bên chiếc ghế và ngồi xuống, lạnh lùng nhìn Ưu Lạc Nhạn, lãnh lùng nói: “việc sai lầm mà Lãnh Như Băng ta đời này làm là không nên để ngươi tiếp tục âm mưu của ngươi trong đêm đại hôn. Ưu Lạc Nhạn, ta không từ ngươi khỏi phủ thái tử đã là nể mặt phụ thân ngươi lắm rồi.”

Ưu Lạc Nhạn nghe thấy lời của Lãnh Như Băng, đột nhiên thần sắc điên cuồng mà cười phá lên, chỉ thấy ả nét mặt đầy oán hận, đôi mắt nhìn chằm chằm Lãnh Như Băng, hét lên: “Lãnh Như Băng, ngươi bị con tiện nhân kia mê hoặc rồi sao? Ha ha, ngươi hồi hận rồi sao? Tiếc là bây giờ ngươi hối hận đã không còn kịp nữa, ả bây giờ là thất vương phi, chỉ có ta, chỉ có ta mới là thái tử phi của ngươi, ngươi hãy từ bỏ ý định ấy đi!”

Lãnh Như Băng sắc mặt âm trầm, hắn ta lạnh lùng nhìn Ưu Lạc Nhạn, tức giận đáp: “Ưu Lạc Nhạn, chuyện của bổn thái tử, không cần ngươi quan tâm, ngươi hãy quan tâm vị trí thái tử phi của mình có thể giữ được bao lâu! Ngươi đừng cho rằng, ngươi là con gái của Ưu thừa tướng thì bổn thái tử không dám từ ngươi!”