Trong phòng bếp vương phủ

Dạ Tiểu Nhụy bước vào trong, thiếu chút nữa đụng phải người hầu nam từ cửa đi ra, nhìn trong tay hắn giơ lên một con gà già đang chảy máu, lập tức tránh ra.

Người hầu thấy đụng phải người đến là Vương phi thì hoảng hồn, lắp bắp nói:

“Vương… Vương phi ~”

Tất cả người làm trong phòng bếp nghe hai chữ Vương phi, nhất thời toàn bộ nhìn lại,

Dạ Tiểu Nhụy bị sự kinh ngạc của bọn họ làm cho có chút xấu hổ.

“Khụ khụ ~ Bổn cung làm đồ ăn sáng cho Vương gia, xin hỏi cái nồi ở đâu?”

Nghe thấy câu hỏi, mọi người mới rõ không phải mình nằm mơ, bịch, toàn bộ ngồi xổm xuống.

“Nô tài ra mắt Vương phi, Vương phi cát tường.”

Lần này thì ngược lại, Dạ Tiểu Nhụy bị hù dọa, ngượng ngùng nói lắp bắp: “Tất cả mọi người miễn lễ, ách ~ người nào nói cho ta biết cái nồi nấu cơm ở đâu?”

Câu hỏi của Vương phi lại một lần nữa khiến ọi người ngạc nhiên, chỉ có đại nương phòng bếp cung kính mở miệng:

“Vương phi ~ nồi lớn ở chỗ này.”

Dạ Tiểu Nhụy ngẩng đầu lên, tầm mắt xuyên qua những nguyên vật liệu được treo trên tường và xà nhà, nhìn về phía cái lớn nhất trong phòng, từ từ đi tới.

“Ngươi nói…cái nồi đây?”

“Đúng vậy, Vương phi.”

……….

Cái nồi lớn thế dùng như thế nào!

Nghiêng mắt nhìn những hạ nhân bên cạnh, quên đi, dù sao có nồi là tốt rồi, nếu để ọi người thấy ngay cả cái nồi lớn thế nàng cũng chưa từng thấy, chẳng phải mất hết thể diện à, ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhìn phòng bếp treo ngược một hàng sọt tre trúc nhỏ, trứng gà trong sọt chồng chất lên nhau ló ra ngoài, khà khà đúng là thứ nàng muốn, Dạ Tiểu Nhụy xắn tay áo đi lên, đi cà nhắc, một tay đỡ sọt để cho nó không bị lắc khi chạm vào, một tay lấy trứng gà bên trong.

Cả đám nhân kinh ngạc nhìn từng động tác của nàng, đều là gương mặt vui mừng.

Từ hôm đó, vương phủ truyền ra một đề tài mới về Vương phi, nào là Vương phi đối với Vương gia rất tốt, nào là vì Vương gia ngốc thiên kim đại tiểu thư tướng phủ tự mình xuống bếp, sự kiện Dạ Tiểu Nhụy xuống phòng bếp thành công che đậy sự kiện biểu ca, vô hình vì mình xoa một tầng quầng sáng thần thánh.

Dạ Tiểu Nhụy ở trong phòng bếp đùa giỡn một canh giờ, cuối cùng nàng tự nhận đây là món ăn ngon nhất, đắc ý xách một hộp thức ăn đi về, đi lắc lư làm trong hộp thức ăn truyền đến tiếng chuyển động thùng thùng thùng thùng.

Vừa bước vào cửa, trước cái bàn tròn, tĩnh tọa hai người dọa nàng giật mình!.... Sao hắn lại chạy tới đây!

Trong phòng

Đông Phương Thanh Bạch mặt không có biểu tình ngồi bên trái, mà Hách Liên Dận Hiên mặt không vui kéo ghế ngồi bên phải quả bí đao to, Hách Liên Dận Hiên nhìn hắn, hắn lại nhìn nàng vừa mới vào, vốn sắc mặt không thay đổi lộ ra nụ cười điên đảo chúng sinh.

Cười đến mức cả người nàng run lên, chết mất, nhìn lại Hách Liên Dận Hiên, bởi vì người bên cạnh cười, xoay đầu lại mà hàn khí dày đặc, bộ mặt tức giận. Dạ Tiểu Nhụy thấy thế, lập tức chạy vọt lại gần chỗ Nha Nhi, trầm giọng hỏi:

“Sao Đông Phương công tử tới đây?”

Nha Nhi cũng hạ thấp giọng trả lời:

“Tiểu thư ~ Nha Nhi cũng không biết, Nha Nhi mới đi ra ngoài một chút, kết quả… trở lại đã thấy Đông Phương công tử ngồi ở đây rồi.”

Lúc Nha Nhi nói đến nhìn thấy Đông Phương công tử thì vẻ mặt áy náy cúi đầu xuống, nàng biết vì sao tiểu thư hốt hoảng, chuyện ngày hôm qua nàng cũng nghe nói, cộng thêm lão quản gia cũng hỏi thăm nàng những chuyện đó, lại nhìn thấy ánh mắt Vương gia lườm Đông Phương công tử thì nàng hiểu tại sao tiểu thư lại sợ Đông Phương công tử ở đây, đều do nàng không bảo vệ cửa phòng.

Thật ra thì tiểu nha đầu này cũng đủ ngu, nếu như người ta muốn tìm tới. sợ là nàng muốn ngăn cũng không ngăn được.

“Nương tử”

Quả nhiên người bên phải mở miệng.

Nghe tiếng gọi, Dạ Tiểu Nhụy nghiêng đầu nhìn Hách Liên Dận Hiên, lại bị một ánh mắt nóng rực khác hấp dẫn đi, người này giống như trời sinh có một đôi mắt làm người khác chú ý, có thể thay miệng truyền đạt ngôn ngữ. Vừa vặn, chỉ cần một ánh mắt truyền lại, tựa hồ như kêu tên của nàng. Cho nên hắn luôn luôn như vậy nhàm chán không nói gì, chẳng qua là dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào người khác.

Dạ Tiểu Nhụy bất đắc dĩ đứng giữa một tên ngốc và một tên đầu gỗ, đặt hộp thức ăn xuống, toàn thân gầy yếu bị hai nam nhân này nhìn chòng chọc toát ra mồ hôi lạnh, nàng sẽ chết như thế nào? Nàng bị mồ hôi dìm chết! Nhưng…. Tại sao nàng khẩn trương đây, nàng không làm ra chuyện gì có lỗ với bọn họ.

“Vương phi luôn luôn đối đãi khách nhân như vậy sao?”

Thanh âm trầm thấp vang lên, có thể nói chuyện phát ra khí lạnh trừ Đông Phương Thanh Bạch ra còn có thể là ai.

Dạ Tiểu Nhụy bị hắn nói mà sửng sốt, không rõ ý tứ của hắn.

Đông Phương Thanh Bạch rất tự nhiên giơ hai tay lên, một tay giơ cao chung trà trong khay, một tay nhấc bình trà, tự rót ình chén nước, lần nữa mở miệng nói:

“Xem ra, vẫn là tự ta động thủ cho thỏa đáng.”

Trán Dạ Tiểu Nhụy xuất hiện ba vạch, bà nó, ngươi cho rằng ngươi nghĩ cái gì thì người khác nhất định phải hiểu biết à, ngươi cho rằng ngươi muốn uống nước thì chắc chắn là ta biết? Ta không phải là con giun trong bụng ngươi, trầm tĩnh trong tâm trí hoang tưởng của riêng mình, rõ ràng là thần kinh thất thường, mặc kệ ngươi.

Quay đầu nhìn Hách Liên Dận Hiên đang suy nghĩ làm sao lấy lòng hắn, xem tình hình này nếu không lấy lòng, đoán chừng người nào đó lại vì chuyện này mà cái lộn.

“Tướng công, ngươi nhìn ta có cái gì ăn ngon nè.”

Hách Liên Dận Hiên có vẻ không vui nhìn hộp đựng thức ăn,nhìn nàng tự tin thế chắc chắn thức ăn rất ngon, nếu thật vậy thì vượt ngoài dự liệu của hắn, có chút trái ngược với những gì hắn nhận thức về nàng.

Dạ Tiểu Nhụy trần đầy tự tin mở hộp đựng thức ăn ra.

“Hắc hắc hắc ~ trứng gà luộc.”

Hách Liên Dận Hiên nhìn trứng gà trong hộp thức ăn lăn lộn, sắc mặt lãnh đạm có chút không vui, ý cười nghẹn lại trong đầu, ngẩng đầu chăm chú nhìn nàng, hỏi ngược lại:

“Trứng gà luộc?”

“Ừ ~”

Dạ Tiểu Nhụy rất đắc ý ngửa đầu, mắt buông xuống nhìn hắn ừ hai tiếng.

Mà Nha Nhi sớm đã cúi đầu xuống cười trộm, Hách Liên Dận Hiên cũng ẩn giấu vui đùa, cầm một quả trứng gà lên đập nhẹ nhàng xuống mặt bàn, bóc ra, đưa lên miệng cắn một miếng, sau đó từ từ nhai mang theo ý cười và thỏa mãn tán dương:

“Nương tử nhà ta thật lợi hại, ngay cả làm trứng gà luộc cũng khác người thường.”

Hách Liên Dận Hiên cố ý nói thêm chữ nhà ta, hơn nữa lúc nói nương tử cũng tăng thêm âm điệu, phải nói đúng cho người đối diện nghe, hắn tuyệt không ngoài ý muốn là nàng tràn đầy tâm đắc làm ra thức ăn ngon sẽ là ‘trứng gà luộc’, hắn cũng sẽ không giễu cợt nàng làm trứng gà luộc, chỉ cần có trứng gà, có nước, có củi đốt thì là người cũng sẽ làm.

Nhưng Dạ Tiểu Nhụy cũng không hiểu, nghe tướng công ngốc tán dương mình, đắc ý vênh váo, cầm hai quả trứng gà lên, vèo vèo ~ ném cho Nha Nhi một quả, Đông Phương Thanh Bạch một quả.

“Thôi nào, nhờ phúc khí của tướng công ta mà các ngươi được nếm thử tay nghề của bổn Vương phi.”

Đông Phương Thanh Bạch xoay nhẹ tay nhanh nhẹn tiếp được trứng gà, nghiêng đầu mặt tràn đầy thần thái sáng láng nhìn Dạ Tiểu Nhụy, lần nữa đưa trở về trước mặt nàng.

“Vương phi luộc trứng gà khác với người khác, vậy khẳng định Vương phi bóc trứng gà càng thêm ngon miệng, làm phiền tay ngọc của Vương phi thay tại hạ làm ra mùi vị bất đồng ấy.”

Dạ Tiểu Nhụy vui vẻ ngồi xuống, vốn tưởng rằng Đông Phương Thanh Bạch nghi ngờ nàng làm ăn không ngon, muốn trả lại cho nàng, trên mặt có chút tức giận, nhưng mà nghe những lời của hắn, trái tim như được tắm rửa trong ngày xuân nắng ấm thoải mái, vội vàng thay đổi thành khuôn mặt tươi cười, a ô ô ~ thì ra tên đầu gỗ này cũng sẽ nói như vậy, quả nhiên là thâm tang bất lộ, công phu nịnh hót có thể nói là độc nhất vô nhị nha, ha ha ~ bổn tiểu thư ta đây vui vẻ, bóc thì bóc, nghĩ rồi giành lấy quả trứng gà trong tay hắn,khiêm tốn trả lời:

“Đông Phương công tử, bóc trứng gà chỉ là nhấc tay mà thôi, ngươi không cần phải khen ta tốt như vậy."