Nói xong, Dạ Tiểu Nhụy quay đầu lại, nhìn về phía Thôi ma ma cả người đã bắt đầu run rẩy.

"Ma ma, ta còn phải nói lại sao?"

"Vương. . . Vương Phi, ngươi không thể nghe hắn nói hươu nói vượn, lão nô sao có thể làm chuyện sai trái này."

Đến giờ phút này còn nguỵ biện, Dạ Tiểu Nhụy hướng về phía ngoài cửa quát to một tiếng:

"Nha nhi ~ truyền Thôi chưởng quỹ quán rượu Tiên Ông."

Lời nói vừa dứt, liền thấy Liễu Màn Phong bộ mặt trang nhã, cầm trong tay bảo kiếm, một tay níu lấy cổ áo Thôi chưởng quỹ, lôi hắn đi vào.

Dạ Tiểu Nhụy mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm người trên mặt đất, trong lòng cũng rất vui mừng a, oa ha ha ~ không ngờ người này rất thông minh, hơn nữa còn rất có bản lĩnh, nhìn trên tay mơ hồ có một nắm chứng từ, nàng không biết nên như thế nào cho phải, cũng may có hắn nhắc nhở. Sau đó Mạnh viên ngoại nhìn thấy chứng từ, khẳng định hối hận chết.

"Thôi chưởng quỹ, Bổn cung hỏi ngươi, ngươi cùng Thôi quản gia quý phủ có quan hệ như thế nào?"

"Ta. . . Ta. . ."

Trên bộ mặt mập mạp của Thôi chưởng quỹ đã đầm đìa mồ hôi, thân thể co rút hốt hoảng quỳ trên mặt đất, hai tay làm chỗ dựa, nội tâm hiện tại đang đấu tranh.

Đông Phương thân thể không nhúc nhích, chỉ có hai bên đôi tay chợt vừa kéo, một tay rút kiếm, một ánh đao chợt lóe, một thanh trường kiếm chỉ vào đỉnh đầu Thôi quản gia.

Người thì bị dọa cho sợ đến cả người run cầm cập, người thì chỉ là một bộ mặt lãnh đạm gió nhẹ trôi qua , ném ra một chữ:

"Nói!"

Thôi chưởng quỹ nghĩ thầm thấy đầu của mình còn khó bảo vệ, sao còn quản được mạng của người khác, giữ được cái mạng nhỏ của mình quan trọng hơn.

"Dạ dạ, ta nói, ta nói, ta là chất nhi Thôi quản gia, bởi vì bác con cái không có, cho nên ta bị điều tới đây, giúp đỡ bác trông coi ở quán rượu."

"Vậy ngươi nói cho Bổn cung, bác ngươi một quản sự nho nhỏ tại sao lại có ngân lượng mở tửu trang."

Thôi chưởng quỹ bỉ ổi nhìn sang thôi ma ma, nghĩ thầm, việc đã đến nước này còn cái gì dấu diếm, vội vàng cúi đầu nhắm mắt nhìn thôi ma ma nói:

"Việc đã đến nước này ~, Bác hãy nhận tội đi, không nên làm khó chất nhi a."

Lời vừa ra miệng, mọi người theo sát tầm mắt Vương Phi, nhìn về phía Thôi quản sự, thôi ma ma lúc này đầu đã là đầy mồ hôi, ngón tay già nua nắm thật chặt làn váy, môi mỏng hiện đầy nếp nhăn không ngừng lay động, vài sợi tóc bạc buông xuống trên trán, một thân kiêu ngạo đã thối lui, chỉ còn sót lại ánh mắt rối rít nhìn mọi người .

Dạ Tiểu Nhụy như có điều suy nghĩ nhìn mụ, thật ra thì nàng cũng không muốn mạng của mụ, chỉ là muốn đoạt lại tài sản Vương Phủ, trừ đi gian nhân, để ụ gặp phải báo ứng.

"Thật ra thì không nhận tội cũng không sao, ta cho ngươi thêm một sự lựa chọn, nhìn ma ma phân thượng chăm sóc Vương Phủ nhiều năm , ta cũng không muốn làm mất danh dự ma ma, chỉ cần ma ma chịu ký tên tại đây, tất cả mọi chuyện ta có thể bỏ qua, hơn nữa ta cũng có thể cho ngươi chút ngân lượng, ngươi lui về phía sau dùng qua ngày."

Ma ma nhận lấy chứng từ trong tay Vương Phi, liếc mắt một cái.

"Muốn ta dâng cốc lâu chuyển nhượng cho ngươi? Ta. . . Ta không ký."

"Ma ma cần phải nghĩ lại, cơ hội chỉ có một lần, bỏ qua là không còn a..., ta nghĩ chuyện như vậy, thái hậu nương nương cũng không tiện vì ngươi mà ra mặt."

Dạ Tiểu Nhụy nói xong, đứng ở một bên lẳng lặng nhìn mụ, nghĩ thầm, mụ hiện tại nội tâm chắc chắn rất hỗn loạn, không biết mụ còn phải nghĩ bao lâu.

Nhưng vào lúc này! Đột nhiên một giọng nói vang lên.

"Thôi quản sự ngươi hãy ký đi, theo lý thuyết , quán rượu này vốn là thuộc Vương Phủ, quản sự ngươi không có thua thiệt, còn không phải chịu trách phạt, chẳng lẽ còn không hài lòng? Ta nói Vương Phi thật là đại nhân đại lượng, làm gì có chuyện tốt như vậy, mọi người nói có đúng hay không."

Đó chính là đại nương đầu bếp Vương Phủ, mọi người nghe đại nương nói rất hợp điều họ suy nghĩ, mọi người cũng lên tiếng nghênh hợp.

"Đúng nha."

"Đúng nha, ký thôi."

Nhìn chứng từ trong tay, nghe người khác thúc giục, mụ rất không cam tâm, nhưng không cam tâm thì phải làm thế nào đây, mụ ký sao? Nếu ký thì những năm cố gắng liền bị hủy trong chốc lát, mụ không ký, thì sẽ phải chịu trừng phạt như thế nào? Nếu như hiện tại để cho người đi mời nương nương, sợ là tới không kịp rồi.

Dạ Tiểu Nhụy thấy trong mắt thôi ma ma lóe lên sự do dự cùng băn khoăn, vội vàng đưa bút qua cho thư sinh ngốc trình lên,thúc giục nói :

"Ma ma? Có thể ký được chưa ?"

Thôi ma ma ngẩng đầu liếc nhìn Vương Phi, chậm rãi đưa mắt hướng về cây bút trong tay nàng, tay nâng lên run rẩy, cầm bút viết trên giấy tục danh của mình.

Viết xong, không nói gì, kéo thân thể thảm hại bước ra đại đường, hướng đi ra cổng.

Khi Thôi ma ma đặt bút viết xong , thì những người làm quá khứ bị mụ lấn ép , trong lòng không khỏi âm thầm mừng rỡ , kích động nhất vẫn là lão quản gia, ở Vương Phủ nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy có người dám cùng Thôi ma ma đối kháng, hôm nay Thôi ma ma đã bị đuổi đi, Vương Phủ cũng có một vị hảo chủ tử có thể chống đỡ mọi chuyện, hắn có thể nào không vui.

Dạ Tiểu Nhụy nhìn Thôi ma ma tập tễnh đi, chậm rãi thu hồi tầm mắt, nhìn Thôi chưởng quỹ nhát như chuột nói:

"Tốt lắm, Thôi chưởng quỹ, ngươi cũng đứng lên đi."

Lần nữa quăng mắt hướng Tử hàm:

"Thư sinh ngốc, ngươi đi cùng Thôi chưởng quỹ, cùng thôi ma ma một chuyến tới quán rượu, đem mọi cái gì gì thu hồi lại, phải đem tất cả tính toán rõ ràng a, sau khi tính toán rõ ràng, đưa ít bạc cho thôi ma ma."

Bởi vì người khác cũng không biết cái đó tên gì cái gì, cho nên hắn chỉ có thể rất có dùng cái gì cái gì thay thế, cái gì kia cái gì.

Nghe được phân phó hai người sóng vai bước ra đại đường.

Thấy thư sinh ngốc cùng thôi chưởng quỹ chậm rãi đi ra khỏi đại môn , trên khuôn mặt uy nghiêm lộ ra nụ cười ấm áp, quay đầu lại nhìn mọi người.

"Hôm nay Bổn cung gọi các ngươi ra ngoài, là muốn báo cho các ngươi ở Vương Phủ người hầu sẽ phải giữ tốt bổn phận, người đang làm thì trời đang nhìn, làm điều ác hại người thì không giấu được trời, tốt lắm, hôm nay liền đến đây, tất cả mọi người giải tán thôi."

"Dạ, tụi nô tỳ kính nghe chủ tử dạy bảo." Một tiếng đồng thanh, bọn người hầu đè ép kích động trong lòng, rối rít tản ra ngoài , một đôi một đôi đi ra ngưỡng cửa, sát vai Tề lưng, lặng lẽ nghị luận Vương Phi chủ tử.

Trong cửa

Dạ Tiểu Nhụy bộ mặt đắc ý nhìn mọi người đi ra cửa, ngoài cửa Nha nhi kích động chạy đến bên cạnh tiểu thư.

"Tiểu thư, ngươi thật lợi hại, diễn thật tốt."

Dạ Tiểu Nhụy cũng vui vẻ khen Nha nhi.

"Ha ha ~ tiểu nha đầu không tồi nha."

"Tiểu thư ~ lợi hại nhất là thuộc về Đông Phương công tử a."

Nghe Nha nhi vừa nói như thế, mới chú ý bên ngưỡng cửa người còn dựa vào cái cột trụ. Liếc hắn một cái, nói lời trái lương tâm:

"Có cái gì lợi hại, thật ra thì ta đã sớm nghĩ tới, chẳng qua là chưa nói mà thôi."

Nha nhi nhanh mồm nhanh miệng, không biết là lời nói chọc cho tiểu thư tức giận.

"Tiểu thư, ngươi thật nghĩ tới sao? Còn có thôi chưởng quỹ, nhưng hắn là công tử giúp ngươi đem tới."

Dạ Tiểu Nhụy thấy Nha nhi luôn miệng nói tới Đông Phương, Đông Phương, Đông Phương, tức giận nói:

"Nha nhi! Ngươi có phải không muốn ở Vương Phủ a..., luôn giúp đỡ người khác nói chuyện. Nếu thích hắn như vậy, ta cho phép ngươi làm nương tử của hắn, để cho ngươi sùng bái đủ, thích không."

"Tiểu thư nói gì vậy, không phải là như tiểu thư nghĩ đâu." Nha nhi bị tiểu thư nói đến độ đỏ bừng cả khuôn mặt, nàng chỉ bất quá là muốn phải cảm tạ hạ công tử, thế nào tiểu thư lại kích động như vậy.

"Tốt lắm, tốt lắm, đưa biểu ca ta tới sương phòng ."

Thấy Nha nhi còn giống như muốn nói gì, rồi lại không dám nói, đứng tại chỗ uất ức bĩu môi, lại bình thản nói:

"Nhanh đi nha."

"Dạ, tiểu thư"

Nha nhi uất ức cúi đầu, từ từ đi tới trước mặt Đông Phương, cúi đầu nhỏ thấp giọng mà nói thầm mấy câu, liền dẫn hắn đi tới hướng sương phòng.

Dạ Tiểu Nhụy nhìn hai người đi xa, vừa đi trong miệng vừa càu nhàu:

"Là lợi hại, lợi hại thì thế nào, hừ! Thần kinh, bản tiểu thư thấy hôm nay ngươi rất có công, hơn nữa dường như bộ dạng rất lợi hại, mới miễn cưỡng đem ngươi lưu lại, nếu là lần sau còn dám động thủ với ta, ta đánh chết ngươi."

Nàng vừa nói vừa múa bàn tay.

Mặc dù trên miệng giống như là rất miễn cưỡng mới đem hắn lưu lại, hơn nữa giống như làm lớn lao ân tình, thật ra thì trong lòng cũng đang mừng thầm, người này công phu khẳng định rất tốt, so với tiểu đệ bên cạnh trước kia, dẫn hắn ra đường còn có uy vọng, oa ha ha ha, dường như lưu lại còn rất tốt nha.

"Vương Phi ~ hắc hắc ~ nhỏ , có mang chứng từ theo đây?"

Đi ra cửa hạm, Dạ Tiểu Nhụy bị người ở cạnh cửa nhảy ra dọa cho sợ đến ngẩn ra, bình tĩnh nhìn kỹ, hóa ra là túy tiên tửu phường Mạnh lão bản, nhìn hắn, trong lòng một cỗ cảm giác ác tâm thẳng trào lên.

Thật ghê tởm, đặc biệt là cái nốt ruồi trên mặt hắn, cái nốt ruồi coi như xong, tại sao còn phải thêm một nhúm lông, một nhúm lông là quá rồi, tại sao nhúm lông còn phải cuốn, oh trời ạ ~ Dạ Tiểu Nhụy không nhịn được từ ngực móc ra một tờ chứng từ, ném qua liền sải bước thoát đi nơi này.

Sững sờ tại chỗ, Mạnh lão bản vui vẻ mở ra chứng từ, dõi mắt vừa nhìn. . . Một nỗi kích động , đang ở trong nháy mắt rơi đập đáy cốc. Hắn một bước không có đứng vững, té ở ngưỡng cửa, chỉ kém không có hôn mê.

Âm thầm ở trong lòng sợ hãi than: Vương Phi này quả nhiên là cao thủ trong cao thủ, nhân vật lợi hại trong nhân vật lợi hại.