Một đêm này Dạ Tiểu Nhụy không say không về.

Sáng sớm còn đang trong mộng đánh cờ với chu công, bị nha đầu Nha Nhi giật tung cái chăn, vừa tung chăn lên đã nhìn thấy toàn thân trống trơn, nhìn vẻ mặt của Nha Nhi khóc không ra nước mắt, thật sự muốn đem tên ngốc kia băm thành thịt nát làm nhân sủi cảo.

Mắt mê man híp thành một đường, rẽ trái quẹo phải trong phòng.

Mới vừa bước vào cửa, đã xông đến mùi thơm thanh nhã, nhất thời đầu óc dường như được thả lỏng.

Hai mắt mệt mỏi rã rời hơi mở ra, đập vào mắt là tấm bình phòng viết chữ cổ văn, trước bình phong là một chiếc sập, trên sập bày một bàn cờ cùng với hai quân cờ đen trắng, bên phải sập bày biện một chậu ‘ bồn cảnh tùng bách’, nhìn theo hướng đó là một giá sách, trên giá sách xếp những cuốn sách to nhỏ khác nhau, nhìn xuyên qua khe hở của giá sách có thể thấy bên trong là nội các, phòng kế đối diện bày biện một giường gỗ, trên giường trải đệm đơn giản thanh nhã. Đánh giá kĩ càng, hai đầu trước giường có mấy ghế trúc và bàn trà dựa vào tường, trên bàn trà treo một bức tranh chữ, nghĩ chắc phòng kế bên là nơi nghỉ ngơi và tiếp đãi khách.

Lại quay đầu nhìn về phía bên trái, chuyển hướng đến chiếc mành màu xanh buông thõng xuống đất, được buộc lên cột nhà, vừa khéo ngăn cách tiền sảnh với phòng bên trong. Dưới mành kề sát cửa đặt một chậu Kiếm Lan (Hoa lay ơn), đi vào bên trong, đập vào mắt là song cửa sổ tinh tế, giấy che của sổ hơi tách ra, lá chuối ngoài cửa sổ thoáng che ánh sáng bình minh, bóng cây chuối lúc tối lúc sáng đổ vào bên trong, lay nhẹ theo gió. Ngẫu nhiên có cơn gió qua cửa sổ xông vào phòng, thổi làm chồng giấy tuyên màu trắng bị chặn bằng miếng gỗ ~ bay phất phơ, từng đợt giấy gió đập trên giá bút khiến cho cán bút bên cạnh cũng lay động, cũng thổi tan nghiên mực còn đọng lại chút mực, màu đen của mực ngược với cảnh ngoài cửa sổ, mùi mực phiêu tán theo gió bay khắp phòng.

Nha đầu Phán Tuyết nghiêm túc đứng trước bàn, một tay cằm ống tay áo, một tay mài nghiên mực. Vòng ngọc màu lục trên cổ tay trái trắng nõn, theo động tác xoay tròn mài mực phát ra tiếng kêu leng keng.

Nghe được tiếng bước chân rất nhỏ thoáng ngẩng đầu lên, khuôn mặt đơn thuần yên lặng đột nhiên cười khẽ, buông thỏi mực trong tay, vội vàng bước tiến lên hành lễ với Vương phi.

Dạ Tiểu Nhụy có chút không hiểu, tại sao lại muốn mang nàng đến nơi này, nàng tự nhận trình độ kiến thức của nàng không hợp với nơi này, hơn nữa nàng còn chưa ngủ đủ, vẫn là không muốn làm ô uế thánh địa của văn nhân nho nhã, lập tức quay đầu chạy lấy người, không khéo ra cửa lại chạm phải Thôi ma ma.

Thôi ma ma ôm cuốn sách trên tay cười gằn nói: "Vương phi muốn đi đâu?"

Dạ Tiểu Nhụy đi đến làm bộ mặt coi khinh nhìn nàng, mụ già chết tiệt chuyện ngày hôm qua tiến cung bà đây còn chưa tìm ngươi tính sổ đâu, ngươi tốt nhất đừng có chọc giận bổn Vương phi, bằng không bổn Vương phi cho ngươi nếm thử "xảo quyền". (Chiêu cào cấu đó ạ)

"Hiện tại bổn Vương phi muốn đi ngủ, chẳng lẽ ta đi ngủ, cũng phải bẩm báo với ngươi sao?"

Thôi ma ma cười lạnh nhìn Dạ Tiểu Nhụy một cái: "Vương phi muốn làm gì đương nhiên nô tỳ không dám xen vào, nhưng mà giữa thanh thiên bạch nhật lại đi về ngủ, dường như có chút không hợp tục lệ, hôm qua lúc gặp Thái hậu nương nương đã phân phó nô tỳ trở về phủ phải truyền đạt lễ nghi cho Vương phi, Thái hậu nói, khuyết điểm ngày hôm qua xem như nể mặt mũi của Thái hoàng Thái hậu người không so đo với Vương phi, nhưng cái gì nên phạt thì vẫn phải phạt, cho nên nô tỳ đặc biệt mang đến "nữ giới", "nội huấn", "nữ luận ngữ", "nữ phạm" đến cho Vương phi cẩn thận xem kĩ, phòng trừ Vương phi không nhớ, đặc biệt dặn dò lão nô giám sát Vương phi mỗi bản sao chép mười lần, chưa xong thì không được bước nửa bước ra khỏi Thanh Phong Trai này, nếu như ngày mai còn chưa chép xong, lại mặt ngày mai cũng miễn."

Thôi ma ma nói xong những lời này, thở cũng không gấp mang những cuốn sách này ném trên bàn. Vỗ bui bặm trên người, đi đến trước mặt Dạ Tiểu Nhuy làm bộ dáng đắc chí nói: "Vương phi xin mời, không nên làm khó lão nô."

Dạ Tiểu Nhụy đứng ở đó sớm đã tức giận đến vò má bứt tai, nghiến răng nghiến lợi. Bà nội ngươi ngực bự ~ rõ ràng cẩu nô tài kia ỷ thế ức hiếp chủ báo thù ngày hôm qua, muốn lấy thái hậu nương nương đến dọa Dạ bà bà đây, nằm mơ đi! Nghĩ muốn bắt ta sao chép đến chết thì cứ nói thẳng, hừ hừ ~ không về lại mặt thì có liên quan gì tới ta, dù sao ta cũng không phải là thiên kim Tể tướng, cùng lắm thì bà cô đây không làm, bỏ chạy lấy người.

Nghĩ đi nghĩ lại không nói hai lời bèn xoay người, Nha Nhi ở một bên đi sát theo phía sau, muốn mở miệng lại không biết nên phải mở miệng như thế nào, mới bước đến trước cửa, Thôi ma ma lại nói:

"Vương phi cần phải suy nghĩ cẩn thận, bước ra khỏi cửa này chính là làm trái ý chỉ của Thái Hậu, ngay cả Đương kim Hoàng đế cũng phải nể mặt Thái hậu ba phần, Vương phi không sợ một bước chân này ra ngoài, đem san bằng phủ Tể tướng không nói làm gì, còn ngay cả mạng của chính mình cũng không muốn giữ sao!"

Ai nha ~ Uy hiếp ta, biết ta sợ chết nên lấy mạng sống đến dọa ta sao, được! Tốt lắm!

Dạ Tiểu Nhụy bỗng bỗng nhiên xoay người, mắt lạnh lẽo, nâng nắm tay cấp tốc đi về phía Thôi ma ma, khi đến trước mắt đột nhiên dừng lại, một ngón tay chỉ ra, chĩa về phía chóp mũi của bà ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Muốn ta chép sách đúng không, chép thì chép, còn tưởng là việc gì không làm được."

Nháy mắt ~ Nha Nhi vỗ vỗ ngực, toàn thân sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh, may mắn may mắn, nếu không phủ Tể tướng bị Vương phi đùa giỡn xong rồi.

Vội vàng lấy lòng tiểu thư kéo đến trước bàn đọc sách ngồi xuống, sau đó chọn một cái bút nhúng vào mực nước, đưa đến tay nàng, tùy ý mở một cuốc sách.

"Tiểu thư….viết đi."

Viết cái khỉ gió, chữ bà đây còn chưa biết được mấy, chứ đừng nói là cổ văn, đừng nói là lấy bút lông viết chữ, nàng ngay cả bút bi cũng chưa cầm qua mấy cái, nhưng mà nghĩ là một chuyện, nàng vẫn phải viết nha, nhìn Nha Nhi bộ dáng quỷ dị, lại bĩu môi nhìn vẻ mặt dữ tợn của Thôi ma ma.

"Khụ, từ trước tới nay bổn Vương phi viết chữ không thích người khác quấy rầy, Nha Nhi ở lại, những người khác lui hết ra ngoài đi."

"Ha ha ~ Vương phi suy nghĩ thông suốt là tốt, lão nô sẽ không quấy rầy ngài, viết xong kêu nha đầu Phán Tuyết mang đến." Nói xong vẻ mặt chứa đựng nụ cười nịnh nọt ra ngoài, ở ngoài cửa phân phó mấy nha đầu một hồi sau đó mới rời đi.

Lỗ tai của Nha Nhi dán ở cửa nghe động tĩnh, nghe được Thôi ma ma đã rời đi nàng mới thu hồi tầm mắt nhìn về phía tiểu thư, chỉ thấy nàng khoa chân múa tay, đến gần mới thấy, nhất thời "phốc" cười ra một tiếng.

"Tiểu thư người vẽ cái gì đây?"

"Ha ha........Nha Nhi, cái này gọi là Thôi lão lão Vương bát đản(con rùa rụt đầu), ngươi xem tiểu thư ta vẽ như thế nào, có giống với lão bà gian ác kia không?" Dạ Tiểu Nhụy đắc ý thưởng thức kiệt tác của mình, phát hiện có chỗ không đúng, vội vàng tô thêm vài nét nữa.

"Giống thật đó, nếu mà bị Thôi ma ma biết, lại phạt tiểu thư chéo thêm mười lần nữa à xem."

"Chép thì chép, dù sao ta cũng không chép."

Dứt lời cười xấu xa đứng dậy, kéo Nha Nhi tới trước bàn, ngồi ở trên ghế, đem bút nhét vào trong tay nàng, tiếp tục nói:

"Nha Nhi à, tiểu thư ta đây không biết viết nha, nhưng nếu không viết sẽ có thể nhuy hiểm tới an nguy của tướng phủ, tiểu thư ta có lòng mà không đủ sức, cho nên trọng trách to lớn này chỉ có thể giao đến trên người ngươi, vì người tướng phủ các ngươi, ngươi hãy làm cho tốt." Nói xong mang theo tâm tình nặng nề vỗ bả vai Nha Nhi, ngay sau đó mở cửa đi ra.

"Tiểu thư." Nha Nhi nhìn một mặt vô lại của Vương phi.

Xoay người thấy nàng còn chưa viết, vội vàng có lòng tốt thúc giục: "Mau viết đi, nếu không viết mặt trời xuống núi, ngày mai tiểu thư ta còn muốn lại mặt, không viết xong, chuyện ngày mai không lại mặt để hương thân phụ lão biết, vậy mặt mũi tướng phủ các người vứt đi đâu."

Nhìn Nha Nhi bắt đầu viết, bộ mặt Dạ Tiểu Nhụy tiểu nhân đắc chí xoay người, ở trong thư phòng bắt đầu lắc lư, chơi đùa nơi này, nhìn ngó nơi kia một cái, nhìn toàn bộ thư phòng mấy lần, cuối cùng ngồi ở trên giường nổi hứng chơi cờ năm quân, chơi chán liền ghé vào bàn ngủ.

Nha Nhi ngồi trước bàn chuyên tâm viết chữ, đột nhiên thấy trước mép bàn có nhiều hơn hai cái chân chậm rãi di động tới phía trước, vội vàng ngẩng đầu lên.

"Vương......Vương gia...."

"Hư ~"

Tay Hách Liên Dận Hiên ra dấu im lặng xuỵt xuỵt, bước đi linh hoạt đến gần thiên hạ trên giường rồi ngồi xổm xuống nhìn nương tử, tự nhiên nhấc cái đầu đáng yêu trái ngắm phải ngắm. Cuối cùng, đôi mắt phượng nhìn chăm chú vào cán bút trong tay Nha Nhi! Lông mi nhẹ chớp, khuôn mặt đáng yêu lộ ra nụ cười quỷ dị, thân mình nhẹ nhàng đi qua, lại nhẹ nhàng trở vê. Tay phải khua lên một nét bút tà ác.

Nhìn một màn phóng đại này, người nào đó khúm núm quỵ lụy đến gần giường, cười xấu ra vung bút trong tay lên, nhìn chăm chú vài giây xong, nhẹ nhàng chấm một cái, trên mặt một bộ dáng đại công cáo thành, cầm bút lông vung về phía sau, "bốp" ném lên trên ván cửa, chậm rài theo cánh cửa rơi xuống, vẽ ra một đường mực dài.

Hách Liên Dận Hiên ôm cánh tay nhìn Dạ Tiểu Nhụy trên giường cười khanh khách không ngừng.