Bốn năm qua, nàng và Viên Bảo có thể sống thoải mái an nhàn, đều là vì có bạc lấy không bao giờ hết trong không gian.

Bây giờ, nếu như một xu tiền đồng cũng không có, tên cẩu nam nhân Mặc Diệp kia lại cắt cơm cắt áo của nàng… Từ nay về sau, nàng và Viên Bảo phải làm sao mới tốt đây?!

Bà Trương thấy vẻ mặt nàng không đúng, cẩn thận hỏi một câu: “Vương Phi, người làm sao vậy?”

Bàn tay mập cũng biết điều mà rút về.

“Cái đó…”

Vân Quán Ninh xác nhận nhiều lần, thật khó lắm mới chấp nhận được sự thật nàng đã biến thành một kẻ nghèo hàn này.

Quay đầu nhìn Viên Bảo vẫn đang chăm chỉ viết chữ một cái, vẻ mặt phức tạp.

Thân thể bé nhỏ dựng thẳng tắp, Viên Bảo viết rất chăm chú.

Đây là từ sau cái ngày nàng nói với nó, Viên Bảo đã bắt đầu cố gắng đọc sách viết chữ.

Nàng không muốn phụ lại sự mong đợi của nhi tử, không muốn làm cho nhi tử thất vọng!

“Ngươi đợi chút, ta vào phòng lấy.”

Nàng vội vàng vào phòng.

Nhưng mà, đã lục khắp cả căn phòng, ngoài cầm ra được hay cây trâm, một thỏi bạc Vân Quán Ninh cũng tìm không thấy.

Trong bốn năm nay, biết những hạ nhân này thường lén lút vào phòng lục tìm bạc.

Cho nên nàng đã cảnh giác hơn nhiều, chưa bao giờ lấy bạc ra khỏi không gian, vẫn là để trong đó thì an tâm hơn.

Ai biết được hôm nay sẽ xảy ra vấn đề như vậy.

Nàng chưa bao giờ để ý đến châu báu trang sức gì.

Cho nên, trong bốn năm nay cũng không hề mua thêm đồ trang sức gì cả.

Nàng bất đắc dĩ thở dài một hơi, cầm hai cây trâm đưa cho bà Trương: “Cầm hai cây trâm này đi cầm trước đi!”

Bà Trương nhíu mày.

Vương phi nhà bọn họ đã trở thành kẻ nghèo hàn rồi?!

“Vương phi.”

Bà ta trề môi, giọng nói mang vài phần chanh chua: “Hai cây trâm này của người chỉ là đồ cũ vài năm trước! Cho dù có đem đi cầm cũng không đáng giá, còn không đủ để mua những nguyên liệu người cần!”

Thật ra, hai cây trâm này, đều là của hồi môn của Vân Quán Ninh khi ra khỏi các.

Những của hồi môn còn lại đã bị Mặc Diệp phái người đem đi trong thời gian nàng bị cấm túc rồi.

Lúc đó hai cây trâm này ở chỗ khác, nên không hề bị lấy đi.

Đi đổi những nguyên liệu đó cũng đủ rồi.

Chỉ là không đủ cho bà Trương lấy ra một ít phí chạy vặt từ trong đó, nên tự nhiên là bà ta sẽ ghét bỏ.

Thế nhưng, Vân Quán Ninh xuyên qua đến nay đều không ra ngoài mua bất cứ thứ gì, không rõ giá cả hiện nay.

Bị bà Trương nói như vậy, nàng hít thở sâu một hơi: “Không đủ thì ngươi thêm vào trước.”

“Đợi ngày mai ta lại đưa cho ngươi.”

Nàng đã suy bại đến cái ngày phải mượn tiền một hạ nhân sống qua ngày!

Bà Trương vốn không muốn, muốn trở mặt ngay tại chỗ.

Nhưng nghĩ đến bốn năm qua, Vương phi nhà mình chưa bao giờ thiếu tiền… Không đoán được, hôm nay chính xác là đã xảy ra vấn đề gì, nên tin nàng một lần.

“Vậy được, nô tỳ bù vào trước, quay lại thì nói con số cho Vương phi biết.”

Nói xong, bà Trương không tình nguyện rời đi.

Nhìn cửa sau bị đóng lại phát ra một tiếng “rầm”, Vân Quán Ninh tức đến mức muốn vén tay áo đánh người.

Tên cẩu nô tài này!

Có điều là, cũng sâu sắc hiểu được rằng, nếu như muốn tiếp tục sống những ngày tháng yên ổn, thì cần những tên cẩu nô tài này lén làm việc cho nàng.

Bạc, không thể thiếu!

Nàng lại lần nữa hít thở sâu, nuốt cục tức trong lòng xuống.

Vân Quán Ninh nhíu chặt mày đi vào phòng.

Viên Bảo đang chăm chú viết chữ, nên cũng không đi theo vào.

Nàng tháo vòng tay ra, nghiêm túc nghiên cứu một lát.

Nhưng đã dùng hết mọi cách, cũng không nghĩ ra được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trong không gian còn đang tốt đẹp, tại sao lại không có bạc nữa rồi.

Chẳng lẽ là nàng đã dùng hết?

Nếu như là dùng hết, vậy thì phải làm sao mới có thể có bạc lại?

Cho đến khi mặt trời ngả về phía Tây, nàng cũng không tìm ra được nguyên nhân.

Trái lại là bà Trương đã trở về, đặt tất cả nguyên liệu ở trù phòng rồi mới nói lại: “Vương phi, hai cây trâm kia của người cầm được hai mươi lượng bạc.

Những nguyên liệu này tổng cộng dùng mất ba mươi lượng bạc, cho nên người còn nợ nô tỳ mười lượng.”

Vân Quán Ninh: “…”

“Được rồi, ta biết rồi, ngươi lui xuống trước đi! Ngày mai sẽ đưa cho ngươi!”

Hai cây trâm đó của nàng, không phải là không đáng giá.

Nếu ở thế kỷ hai mươi mốt, cũng có thể đem triển lãm trong viện bảo tàng.

Nhưng bà Trương này lại nói chỉ được hai mươi lượng bạc?!

Những nguyên liệu nàng cần làm gì cần đến ba mươi lượng bạc?!

Rõ ràng là tên cẩu nô tài này thượng đội hạ đạp.

Thấy hôm nay nàng không lấy bạc ra được, thì bắt đầu cố ý gây sức ép!

Vân Quán Ninh tức đến nghiến răng.

Thấy sắc trời không còn sớm, mà Viên Bảo vẫn đang đọc sách, nàng đốt đèn lên: “Viên Bảo, trời tối rồi không nên đọc sách, cẩn thận làm hại mắt! Con đến giúp đỡ mẫu thân, chúng ta cùng nhau nấu lẩu.”

“Vâng, mẫu thân.”

Viên Bảo đặt sách xuống, nhảy xuống khỏi ghế, nhanh nhẹn theo Vân Quán Ninh đến trù phòng.

Nàng đưa củ tỏi cho Viên Bảo, dặn dò nó khi bóc tỏi không thể dụi mắt.

Sau đó bắt đầu nhặt rau, rửa thịt…

Khi Mặc Diệp tức giận đùng đùng đi vào thì thấy một màn ấm áp trong căn trù phòng nhỏ.

Hắn nhìn Vân Quán Ninh đang bận rộn sau bếp lò, lại nhìn qua Viên Bảo đang ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ bóc tỏi, nhíu chặt mày không vui hỏi: “Vân Quán Ninh! Ngươi đang làm gì?”

“Vương gia bị mù mắt rồi sao? Ta đang nấu ăn.”

Vân Quán Ninh không thèm quay lại mà hỏi.

Nhưng lời nói vừa ra khỏi miệng, nàng lập tức hối hận.

Giọng điệu lúc này của Mặc Diệp rõ ràng không vui, hôm nay hắn lại bị phạt trong cung…

Lúc này tức giận đùng đùng đi vào Thanh Ảnh Viện, khẳng định là đến gây chuyện!

Quả nhiên, ngay sau đó nàng đã bị Mặc Diệp túm lấy cổ tay.

Hắn dùng lực không nhỏ, Vân Quán Ninh đau đến mức mặt nhíu chặt thành một cục, đôi mắt đỏ ngầu ngước nhìn Mặc Diệp.

Trong lòng nàng lại sinh ra một chút sợ hãi!

Bốn năm không gặp.

Nàng lại quên rằng, nam nhân này rốt cuộc đáng sợ đến nhường nào!

Sự tra tấn đêm đó, một lần nữa dâng lên trong lòng.

Vân Quán Ninh nhịn không được mà rùng mình một cái.

“Ngươi, ngươi làm gì?”

Nàng cắn răng: “Có gì thì bình tĩnh nói, chớ dọa nhi tử của ta!”

Nói xong, Vân Quán Ninh vội vàng nặn ra một chút ý cười, ôn nhu nói với Viên Bảo: “Viên Bảo, con vào phòng chờ trước! Mẫu thân sắp nấu xong rồi!”

Viên Bảo đã thả củ tỏi trong tay xuống.

Nó đứng ngay tại chỗ, khuôn mặt nhỏ tròn trịa tràn đầy nét khó hiểu.

Nhưng thấy cổ tay bị nắm lại của Vân Quán Ninh đã ửng đỏ…

Viên Bảo lập tức xông lên, bàn tay nhỏ bé đánh đập lung tung lên người Mặc Diệp: “Ngươi buông mẫu thân ta ra! Buông mẫu thân ta ra!”

Thấy nó tức giận như vậy, kích động đến thế, giống như là một chú sư tử con nổi giận.

Lần đầu tiên, Mặc Diệp thả lỏng tay ra.

Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, chăm chú đánh giá khuôn mặt Viên Bảo.

Mắt mũi này, vẻ mặt này, thật sự rất giống những gì Như Ngọc đã nói rằng, có vài phần giống với hắn lúc nhỏ…

Thấy hắn ngồi xổm xuống, hai tay Viên Bảo lập tức dụi lên mắt hắn.

Một mùi gay mũi truyền đến, Mặc Diệp không hề phòng bị mà trúng chiêu, chỉ cảm thấy đôi mắt lập tức nóng rát đau nhức lên!

Tên nhóc thối này, vậy mà dám lấy cái tay bóc tỏi khi nãy để dụi lên mắt hắn!

Tâm cơ nhỏ này, lại giống y như đúc hắn lúc nhỏ!

Mặc Diệp vội vàng đứng dậy đi rửa mắt.

Đôi mắt có chút ửng đỏ, hắn cố sức chớp chớp mắt, quay người lại nhìn.

Chỉ thấy Viên Bảo đứng trước người Vân Quán Ninh, nhìn chằm chằm hắn như hổ rình mồi.

Vân Quán Ninh vui vẻ xem kịch.

Thấy đôi mắt ửng đỏ của Mặc Diệp, vừa nhếch nhác vừa buồn cười.

Nàng nhịn không được nói: “Đây gọi là, lừa bịp!”

Sắc mặt Mặc Diệp thay đổi: “Ngươi nói gì?!”