Vương gia ngủ không hề yên ổn.

Hắn mơ thấy chuyện cách đây rất lâu, khi đó hắn vừa tân hôn xong đã phải dẫn binh xuất chinh, đại chiến thắng lợi nhưng không ngờ trúng mai phục. Mặc dù hắn liều chết phản kích, lấy đầu tướng lĩnh quân địch nhưng mình cũng cạn kiệt sức lực, giữa cánh đồng tuyết mênh mông gần như thập tử vô sinh.

Lúc đó hy vọng duy nhất của hắn là các tướng sĩ thuộc hạ chưa từ bỏ tìm kiếm mình.

Nào ngờ người tới cứu hắn lại không phải binh sĩ mà là Vương phi theo quân xuất chinh luôn bị xem như bình hoa di động.

Y cưỡi chiến mã, hiên ngang uy vũ.

Y chẩn trị chữa thương, cho hắn ăn uống nhưng lại cười toe toét chẳng có chút nghiêm chỉnh nào.

"Vương gia không được chết, ngạo vật hùng dũng như thế ta còn chưa hưởng thụ mấy lần, đâu thể thủ tiết được chứ."4

Vương gia tức giận muốn chửi ầm lên, Vương phi lại cởi áo nới dây lưng giữa ban ngày ban mặt, còn lột y phục của hắn.

"Sao có thể như thế!"

Vương phi chui vào lòng hắn, da thịt cận kề, lạnh cóng đến nỗi run rẩy, nói chuyện cũng đứt quãng.

"Trước khi chết vui vẻ...... một lát, cũng không...... không uổng phí đời này."1

Vương phi nói năng chẳng chút kiêng dè, động cũng không động, đến khi cảm thấy nhiệt độ cơ thể Vương gia ấm lên mới run rẩy sửa sang quần áo. Sau đó rút ra một sợi dây thừng từ trên lưng ngựa, thừa cơ Vương gia suy yếu cột hắn vào lưng ngựa.

"Ta bây giờ quá yếu, không ôm được Vương gia. Ngài chịu khó nằm sấp vậy, mệt mỏi thì ngủ một giấc đi."

Đường xá gập ghềnh, bây giờ Vương gia cũng quên mất dọc đường họ đã nói những gì.

Chỉ không thể quên được bóng lưng yếu đuối nhưng thẳng tắp của người trước mắt.

Vương gia nhớ mình từng hứa hẹn đời này không phụ y.

Nhưng người kia lại cười.

"Ta chẳng qua là mê Vương gia uy mãnh, Vương gia thích nhan sắc của ta, không cần nói những lời kia, nếu như......"

Gió lạnh thổi tan nửa câu sau của Vương phi, chỉ nghe y nói loáng thoáng.

"Vương gia là đại anh hùng, anh hùng đừng nên chỉ có nấm mồ vô danh...... Anh hùng phải hưởng thụ phú quý vô biên, vinh hoa muôn đời."

Vinh hoa.

Vương gia mở mắt ra, ngoài cửa sổ trời sắp sáng, rơi vào ngưỡng cửa chạm trổ.

Vinh hoa sao lại cô độc như vậy.