Trâu Tiểu An đã thấy hết vẻ mất tự nhiên lúc nãy của Vương gia nhưng vờ như không biết gì.

Y lại cười híp mắt hỏi.

"Vương gia đến thăm các điện hạ sao ạ? Thật không đúng lúc chút nào, tiểu điện hạ vừa ngủ xong."

Vương gia đưa tay vuốt trán, hắn mất ngủ nhiều ngày lại chẳng màng ăn uống gì nên tiều tụy hẳn đi.

"Bản vương chỉ tiện đường đến xem thôi."

Nhóc con ngủ say chẳng khác gì heo con, Vương gia đưa tay kéo chăn cho Bánh Trôi rồi bắt đầu trầm mặc.

"Vương gia xem tiểu điện hạ có phải là rất đáng yêu không."

——————

"Vương gia nhìn xem, Bánh Trôi của chúng ta có phải là siêu đáng yêu không!"

Vương gia nhớ tới người nào đó cũng hay hỏi câu này.

Con trai có phải là vô cùng tuấn tú, có phải là đẹp nhất thiên hạ, có phải là ngoan nhất trên đời.

Hắn cứ chê bai không ngớt, mỗi lần đều hừ lạnh phủ nhận.

"Cũng thường thôi."

Vương phi của hắn ngoại trừ thích nói mấy lời cợt nhả thì chưa bao giờ khen hắn, ngay cả một câu khen đẹp trai chẳng qua chỉ là lời nói đùa lúc thành thân.1

Sao có thể làm ngơ phu quân tài giỏi vô song như hắn mà suốt ngày chỉ luôn miệng khen mấy đứa con chứ.

——————

"Con của bản vương tất nhiên là phi phàm rồi." Vương gia hừ lạnh.

Trâu Tiểu An đã sớm hiểu rõ tính tình người này nên cũng chẳng sợ hắn, thuận miệng hỏi.

"Tiểu điện hạ sắp tròn trăm ngày rồi, không biết Vương gia đã nghĩ ra tên gì cho tiểu điện hạ chưa?"

Sắc mặt Vương gia lại đen thui, hắn nhìn đứa lớn ngủ trên giường rồi lại liếc nhìn đứa út trong nôi, hờn dỗi mở miệng.

"Gọi Đường Kỳ đi."

Trâu Tiểu An nghi hoặc.

"Là đá quý rực rỡ hay là thần thú kỳ lân?"

"Là vứt bỏ vứt bỏ, vứt bỏ vứt bỏ."

Là bị người ta nhẫn tâm vứt bỏ ấy.