Vương Hầu Đại Hạ

Chương 23: 23 Đám Người Không Có Da Mặt

Bị chân khí trong cơ thể trùng kích, máu tươi liên tục trào ra từ khóe miệng của Ninh Thần.

Giờ khắc này, hắn cũng không dám phân tâm mảy may, mà cố gắng đề cao tinh thần, cố ngưng tụ lại luồng khí xoáy vừa tan vỡ kia

“Sao có thể?”

Trong khoảnh khắc tiếp theo, thần sắc của Thanh Ninh lại biến hóa lần nữa.

Trong phòng, hoa sương bắt đầu rơi xuống; trong nháy mắt, nhiệt độ không khí giảm mạnh, đến mức đóng băng một số vật thể xung quanh.

Một phần lớn linh khí liên tục vọt vào Đan điền của Ninh Thần.

Cả Khí hải xoay tròn một cách điên cuồng, không ngừng cắn nuốt linh khí chung quanh.

“Hây...”

Quát khẽ một tiếng, Thanh Ninh nâng cao công thể quanh thân, thúc giục chân khí của mình đi xuyên qua ngón tay phải, rót vào cơ thể Ninh Thần.

Nàng cố giúp hắn đè lại vòng xoáy chân khí đang rơi vào trạng thái điên cuồng mất khống chế bên trong Khí hải.

Ước chừng hơn nửa canh giờ sau, vẻ mặt thống khổ của Ninh Thần mới dần thuyên giảm đi.

Khí hải bên trong cơ thể hắn đã ổn định trở lại; một vòng xoáy màu bạc đang liên tục xoay tròn, dù chậm chạp nhưng rất bình thản.

Đến tận lúc này, Thanh Ninh mới thở phào nhẹ nhõm.

Nàng thu tay lại; dung nhan xinh đẹp hiện đầy vẻ tức giận.

Tên tiểu tử này cũng quá càn rỗ rồi; cũng may, nàng đến đây đúng lúc.

Bằng không, hắn chết rồi mà cũng không biết bản thân mất mạng thế nào.

Ninh Thần mở to hai mắt và hình ảnh đầu tiên mà hắn nhìn thấy chính là vẻ mặt tức giận của Thanh Ninh.

Ngay lập tức, hắn thầm chột dạ, nhưng xen lẫn với nỗi sợ hãi chính là sự cảm động.

“Đưa tay ra, để ta kiểm tra thương thế cho ngươi.”

Thấy vết máu trên khóe miệng Ninh Thần, Thanh Ninh vẫn còn đang lo lắng về vết thương của hắn, thế nên tạm thời đè nén cơn giận xuống.

“Ha ha...!Không sao đâu! Ta ổn!”

Ninh Thần làm sao có thể chấp nhận được.

Vừa cười ngây ngô, hắn vừa nhanh chóng suy nghĩ đối sách, kiên quyết không thể để cho Thanh Ninh dò xét mạch tượng của bản thân.

Bằng không, chuyện giả làm thái giám sẽ vỡ lở ngay lập tức.

Hắn cũng không sợ Thanh Ninh sẽ xử lý mình thế nào, nhưng hắn sợ Trưởng Tôn sẽ nổi cơn thịnh nộ mà giết quách hắn cho xong.

Dù sao đi nữa, Thanh Ninh đã giúp hắn giấu nhẹm đi chuyện về Mộ Thành Tuyết.

Đại khái, hắn cũng đã đoán ra phần nào; chỉ cần mọi vấn đề không liên quan gì đến Trưởng Tôn, Thanh Ninh đều sẽ phớt lờ, chẳng thèm quan tâm đến.

Dù Mộ Thành Tuyết chính là thích khách ám sát Hạ hoàng thì sao, nàng cũng vờ như mình không hay biết gì.

Bất quá, một khi vấn đề có khả năng liên lụy đến Trưởng Tôn, bà thím này sẽ không còn dễ tính như vậy nữa.

Có một tên giả mạo thái giám hầu cận bên cạnh Hoàng hậu đương triều - nếu tin tức này bị truyền đi, câu chuyện tiếu lâm hiện tại sẽ trở thành một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.

Hắn dám cam đoan rằng, một khi Trưởng Tôn hạ lệnh, Thanh Ninh sẽ xé xác hắn đến nỗi không còn một mảnh vụn dư thừa.

Thế cho nên, hắn chỉ có thể vừa cười ngây ngô, vừa trốn chạy.

Bếu bà thím này quyết tâm cậy mạnh, hắn cũng sẽ liều mạng mà chống trả.

Bị thương thì đã sao, nếu mang ra so sánh với cái mạng nhỏ của mình, dù hắn có bị thương nặng gấp 10 lần thì cũng phải cố nhịn.

Trước biểu hiện kỳ quái của Ninh Thần, Thanh Ninh chợt nảy sinh một cảm giác hoài nghi gì đó.

Nàng cau mày, lạnh lùng nói “Có phải ngươi đang giấu ta chuyện gì hay không?”

“Ha ha, làm gì có! Ta đâu có can đảm như vậy.”

Nói xong, Ninh Thần liên tục lùi người về góc giường.

Tuy vậy, hắn cũng thầm lo lắng, chẳng biết liệu bà thím này có quyết tâm dùng đến bạo lực hay không?

Hắn không phải là đối thủ của nàng nha!

Cũng may, chuyện mà Ninh Thần lo lắng cũng hề có xảy ra.

Thanh Ninh chỉ nhìn chằm chằm vào hắn một hồi, sau đó đột ngột xoay người rời đi.

“Vậy ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi.

Ngày mai, ta lại đến thăm ngươi!”

“Thanh Ninh tỷ, chúc ngủ ngon!”

Ninh Thần thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng vẫy tay tiễn Thanh Ninh ra về.

Trong suốt quá trình này, hắn vẫn trốn ở góc giường, không hề nhích lấy nửa bước chân.

“Ọc...”

Thanh Ninh vừa rời khỏi, Ninh Thần rốt cục cũng không thể áp chế được vết thương ứ tổn trong cơ thể.

Ngay lập tức, hắn nôn ra một ngụm máu tươi.

Ngoài cửa, Thanh Ninh dừng bước, im lặng canh giữ hồi lâu rồi mới âm thầm bước đi khỏi đây.

...!

Trăng sáng ngã về phía Tây, bình minh ló dạng.

Ninh Thần vẫn ngồi yên trên giường, vận chuyển tâm pháp liên tục.

Vì quá chuyên chú, hắn đã quên mất đi thời gian.

Lúc tỉnh lại, vầng thái dương đằng Đông đã cực kỳ chói mắt.

Ninh Thần cảm giác cõi lòng mình khá nặng nề.

Nghĩ đến cuộc đấu văn hôm nay, hắn càng gấp gáp hơn.

Đẩy cửa ra để chạy đến điện Thiên Dụ, nhưng còn chưa đi ra khỏi cung Vị Ương, hắn đã bị tên tiểu thái giám canh cửa cản đường.

“Nương nương có lệnh, ngươi không thể bước ra khỏi cửa cung nửa bước.”

Tiểu thái giám trông cửa rất lịch sự, nhưng cũng cực kỳ kiên định.

Ninh Thần đang gấp, nhưng dù có dụ dỗ thế nào thì cũng không thể thoát thân.

Trong nhất thời, hắn không biết phải làm sao cả.

Lấy tính cách cẩn thận của Trưởng Tôn, nếu gặp phải vấn đề nan giải nào, tất nhiên nàng ấy sẽ phái người tới gọi hắn.

Sở dĩ đến tận lúc này mà vẫn chưa có ai đến đây, vậy chỉ có thể là người trong cung đã phá giải được nan đề của đám sứ giả Chân Cực quốc, hoặc do Thanh Ninh bẩm báo rằng hắn đang bị thương.

Cũng không phải là hắn chắc chắn có khả năng giải quyết được những câu hỏi hóc búa của đám sứ giả Chân Cực quốc, Trưởng Tôn ắt hẳn sẽ không nghĩ thế.

Tuy nhiên, Trưởng Tôn có tính cẩn thận bẩm sinh, tất nhiên sẽ không bỏ qua bất kỳ một khả năng nào.

Huống chi, trong ấn tượng của Trưởng Tôn, mỗi khi gặp phải bất kỳ một vấn đề kỳ lại cổ quái nào, nàng ấy sẽ nghĩ ngay đến Ninh Thần.

Cả đời này, Ninh Thần chưa từng chán ghét một người nào như vậy.

Nhưng hôm nay, hắn đã gặp kẻ đó rồi.

Tên tiểu thái giám trước mắt này, mềm mỏng không chịu, cứng rắn cũng không ăn thua.

Tên này cứ giữ vững trạng thái đao thương bất nhập, hay chính xác hơn là quyết tâm không cho hắn đi ra ngoài.

Thế méo nào mà trong cung của Trưởng Tôn chỉ chứa toàn quái nhân vậy!

Ninh Thần thầm phẫn nộ, lập tức có xúc động muốn đập người ngay lúc này.

Tất nhiên, hắn cũng ra tay ngay!

“Ồ...!Hoàng hậu nương nương!!!”

Ninh Thần đột nhiên giật thót cả mình, còn tên tiểu thái giám kia cũng quay đầu lại theo bản năng.

Trong chớp nhoáng, một nắm đấm to như một cái nồi đất đập mạnh vào gáy của gã.

Sau đó, không còn sau đó nữa.

“Tiểu tử, ngươi chưa đủ tuổi để đấu với ta đâu!”

Ninh Thần vênh váo bước ngang qua thân thể của tên tiểu thái giám kia, để rồi liều mạng chạy băng băng về phía điện Thiên Dụ.

Vừa chạy, hắn còn tự khinh bỉ chính mình.

Lúc Trưởng Tôn tìm hắn ngày thường, hắn còn bỏ trốn nhanh hơn bất cứ một ai.

Lần này Trưởng Tôn không tìm hắn, hắn lại hèn mọn lo lắng đầu này, bất an đầu kia.

Đến điện Thiên Dụ, Ninh Thần hối hả dừng chân.

Trước hình ảnh từng tên cấm vệ canh gác nghiêm ngặt, hắn chẳng biết mình phải dùng cách gì để vào cung đây?

“Tiểu công công Ninh Thần đấy ư?” Đúng lúc này, có một vị tướng lĩnh cấm vệ đứng gần nhất đã nhận ra Ninh Thần, thế nên bèn mở lời chào hỏi.

Ninh Thần có chút nghi hoặc; hắn đâu có người quen nào trong cung đâu?

“Hẳn là tiểu công công không nhớ rõ, tại hạ chính là Lăng Tiêu, người từng đưa tiểu công công xuất cung vào đêm hôm đó.” Vị tướng lĩnh cấm vệ kia nhắc nhở một câu.

Ninh Thần nhìn kỹ một chút, lúc này mới nhận ra được.

Suýt nữa, hắn đã quên béng đi người này.

Trên thực tế, hắn đã từng gặp một người như vậy.

Lúc ấy vì xuất cung, Ninh Thần đã triệt để lừa gạt vị tướng quân trước mặt đây, ai ngờ lại có cơ hội gặp lại trong hôm nay.

“Hóa ra là Lăng tướng quân.

Đổi áo giáp rồi nha, sút nữa là ta không nhận ra luôn.

Chúc mừng tướng quân nhé.” Nhận ra kẻ tên Lăng Tiêu này đã thay chức đổi vị, Ninh Thần bèn vội vàng chúc mừng một câu.

Lăng Tiêu cũng rất vui vẻ, cười nói, “Đây là nhờ phúc của tiểu công công.

Chẳng lẽ tiểu công công có việc muốn tìm Hoàng hậu nương nương à? Có cần tại hạ vào thông báo một tiếng hay không.

Nghe vậy, Ninh Thần vội gật đầu thật mạnh.

Hắn còn đang lo lắng là mình không được cho vào đấy!

“Tiểu công công, xin chờ một chút!”

Lăng Tiêu sảng khoái cười, sau đó xoay người tiến vào đại điện.

Trong lúc chờ đợi, Ninh Thần cũng rãnh rỗi đến phát chán.

Quan sát hoàn cảnh xung quanh, hắn không thể không than nhẹ một câu.

Hoàng cung này bày trí xa hoa quá, có phải do Hạ hoàng cùng Trưởng Tôn quá trụy lạc hay không?

“Tiểu công công! Nương nương gọi ngươi đi vào.”

Chỉ chốc lát sau, Lăng Tiêu trở về.

Nhưng ngay sau đó, y hạ giọng, thì thầm một câu: “Tiểu công công, lát nữa nhớ cẩn thận một chút.

Dường như Hoàng hậu nương nương đang có tâm trạng không được tốt cho lắm.”

Ninh Thần gật đầu, nháy mắt kiểu, “Người anh em, biết cách chơi đấy!”

Lăng Tiêu cũng hiểu ý, lặng lẽ dùng ánh mắt đáp lời, “Chuyện nhỏ mà, đại ca!”

Ninh Thần lặng lẽ tiến vào điện Thiên Dụ bằng cửa phụ.

Vừa liếc mắt sơ qua, hắn đã tìm được vị trí mà Trưởng Tôn đang ngồi.

Chỉ là sau khi nhìn thấy sắc mặt của Trưởng Tôn, hắn thầm giật thót cả mình.

Đây đâu phải là tâm trạng không được tốt cho lắm, mà chính là cực kỳ - cực kỳ - cực kỳ không tốt nha!

Nhưng đã đến đây rồi, hắn không thể quay ngược trở ra nữa, chỉ có thể kiên trì chuồn ra phía sau lưng Trưởng Tôn, cẩn thận nháy mắt với Thanh Ninh rồi hỏi xem chuyện gì đang xảy ra.

Thanh Ninh nhẹ lắc đầu, ý bảo không tiện hỏi nhiều.

Thấy ám chỉ như vậy, Ninh Thần lặng lẽ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hạ hoàng trên ghế rồng, sau đó lại nhìn chúng thần đang ngồi xung quanh, cuối cùng mới quan sát đến đám sứ giả Chân Cực quốc với vẻ mặt đáng ghét, kiêu ngạo, vô cùng đắc ý ở bên kia.

Đến giờ phút này, hắn đã thầm đoán được chuyện gì đang diễn ra.

Đại Hạ đang ăn thiệt thòi, sắp thua, quá mất mặt.

“Có vị khanh gia nào nghĩ ra đáp án chưa?”

Hạ hoàng sầm mặt xuống, hỏi lại một câu như vậy.

Ninh Thần cúi đầu, nhìn đống giấy trắng mực đen trên bàn Trưởng Tôn.

Bên cạnh cảm xúc ngạc nhiên, một cảm giác khá lạ cũng chợt nảy sinh trong đầu hắn.

Xem ra, Nho thần của Đại Hạ vẫn khá là tài giỏi đấy.

Đống giấy trắng trên bàn này có ghi rõ lại nội dung của các câu đố văn thơ, dù là thi từ ca phú hay là tác phẩm âm luật, thì các vị Nho thần của Đại Hạ đều đối đáp rạch ròi.

Ấy thế mà, chỉ còn lại 3 câu đối cuối cùng vẫn chưa có đáp án trong tổng cộng 5 câu thuộc về đề mục viết câu đối.

Nhìn sơ qua, đề bài này cũng không quá khó, không phải loại tinh tế cùng cực, nhưng lại ẩn giấu đi đầu mối quan trọng, khó mà chọn lọc từ ngữ để đối đáp chỉnh chu trong nhất thời.

Cũng không phải là không thể đối, chỉ là với mảng viết câu đối này - người ra đề đã chiếm hết mọi tiện nghi rồi.

Giờ còn bị giới hạn thời gian nữa, dĩ nhiên là độ khó đã tăng cao rất nhiều.

Trên giấy trắng, chỉ còn lại ba đề bài câu đối:

Câu đối thứ nhất: Thốn thổ vi tự, tự bàng ngôn thi, thi viết: Minh nhật tống tăng quy cổ tự.

(Tấc đất xây chùa, cạnh chùa đọc thơ, thơ rằng: Ngày mai tiễn sư về cổ tự.)

Câu đối thứ hai: Kiền bát quái, Khôn bát quái, bát bát lục thập tứ quái, quái quái Kiền Khôn dĩ định..

(Càn bát quái, Khôn bát quái; 8 x 8 là 64 quẻ, từng quẻ định ra Càn Khôn.)

Câu đối thứ ba, tuy nhìn qua rất đơn giản, nhưng kỳ thật lại chính là câu khó nhất, chỉ có 7 con số mà thôi: 1 2 3 4 5 6 7.

Tuy Nho thần trong triều có học phú ngũ xa (kiến thức uyên thâm), tài cao bát đấu* (tài trí hơn người), nhưng lại có một khoảng chênh lệch khá nghiêm trọng trong tài đối đáp văn thơ.

Thú chơi đối đáp văn chương này khá hưng thịnh trong làng văn nhân mặc khách chốn dân gian, chỉ thiên về các tài tử giai nhân thường xuyên tham dự.

Trái lại, các vị đại Nho lại hiếm khi nhúng tay vào.

Do đó, chỉ trong một thời gian ngắn thế này mà đã đối được 2/5 câu đối khó nhằn đến vậy, rõ ràng là đã khá cao tay rồi.

(* Tài cao bát đấu là một thành ngữ có nguồn gốc từ những câu chuyện lịch sử.

Câu chuyện có liên quan đến thành ngữ này xuất hiện lần đầu tiên vào thời Nam Tống, trong bản Thích Thường Đàm Đấu Chi Tài của một tác giả vô danh.

Ý nghĩa ban đầu của “tài cao bát đấu” là để mô tả tài năng xuất chúng của Cao Tử Kiện: Kẻ có tài cao về mặt văn chương trong thiên hạ chiếm 1 đấu, thì Cao Tử Kiện xứng đáng chiếm hết 8 đấu.

Sau đó, thành ngữ này được dùng làm phép ẩn dụ cho kẻ có tài học cao siêu.)

Ninh Thần nhìn thoáng qua đám sứ giả Chân Cực quốc bằng ánh mắt đầy khinh bỉ.

Bọn vô sỉ này, các ngươi dùng hơn một nửa đời người để viết ra mấy câu đối này, để rồi thách thức các vị Nho thần của Đại hạ đối đáp trong một nửa nén nhang ư? Đây đúng là bọn méo có da mặt, vô sỉ đến mức vô địch thiên hạ rồi.

“Hạ hoàng! Có lẽ không có vị thần tử nào của ngài đủ sức trả lời được rồi!”

Tên sứ giả Chân Cực quốc kia cười hô hố, đầy vẻ kiêu ngạo lồ lộ, “Ngàn năm trước, Phu tử đảng sinh tại Chân cực quốc của chúng ta, sau đó mới truyền lại đạo thống của Nho môn.

Chỉ là, ngài ấy lại di chuyển sang Đại Hạ lúc tuổi về già, từ đó mới bị người trong thiên hạ xác định Phụ tử là người của triều nhà Hạ.

Hôm nay nghĩ lại, thật sự đáng buồn mà.”

“Á à...!ĐCM chúng mày...”

Ninh Thần khó có thể kiềm nén nổi một câu chửi thề như vậy.

Thế méo nào mà Phu tử lại trở thành người của Chân Cực quốc rồi? Sao bọn mày không khẳng định Đại Hạ là nước phụ thuộc của chúng mày cách đây 1000 năm luôn đi?

Nghe mấy câu nói không biết xấu hổ của sứ giả Chân Cực quốc, Nho thần Đại Hạ phẫn nộ đến mức mặt đỏ bừng bừng, mắng to liên tục.

Phu tử chính là hình tượng tín ngưỡng của Nho môn, làm sao có thể để kẻ khác gièm pha như vậy?

“Đừng nóng giận...!Đừng nóng giận...!Có gì nhục nhã đâu!!!”

Tay sứ giả Chân Cực quốc kia cười to một cách đầy kiêu ngạo.

Hiện tại đã có thể trả hết mối nhục hôm qua, y cảm giác cực kỳ thoải mái!

“Nương nương!”

Khó mà nhẫn nhịn tiếp được, Ninh Thần hạ giọng bảo: “Để ta lên.”

Lần này, đến phiên Trưởng Tôn kinh ngạc.

Trước vẻ mặt nghiêm túc của Ninh Thần, đôi mắt xinh đẹp của nàng ánh lên một chút do dự.

Nhưng mà, khi thấy một nén nhang sắp sửa cháy tàn, Trưởng Tôn không thể suy nghĩ nhiều nữa.

Nàng đứng dậy, nhìn về phía Hạ hoàng trên ghế rồng, hơi cúi người rồi cung kính bẩm:

“Bệ hạ! Thần thiếp đề cử một người.”

“Chuẩn!” Hạ hoàng khép hờ hai mắt lại, mở miệng nói.

“Ninh Thần!” Trưởng Tôn quay đầu nhìn hắn, nghiêm mặt căn dặn bằng một thái độ cực kỳ trịnh trọng, “Đừng làm nhục tôn nghiêm của Đại Hạ.”

Trước mặt Hạ hoàng và quần thần, dù nàng có là Hoàng hậu đi chăng nữa thì cũng phải gánh chịu áp lực cực lớn.

Nếu Ninh Thần thua, đó không thuần túy là chỉ thua một ván đánh cược mà thôi.

Ninh Thần cũng biết rõ mức độ nghiêm trọng của chuyện này, càng hiểu được áp lực nặng nề trên người Trưởng Tôn.

Đây cũng không phải là hắn hành động theo cảm tính.

Xui rủi thay, đã sắp hết thời gian quy định rồi; hắn cũng không thể sắp xếp trước mọi chuyện, đành phải đích thân bước lên sân khấu mà thôi.

Mà quan trọng hơn là, Trưởng Tôn có ơn với hắn; hắn không thể vong ơn phụ nghĩa được.

Yên lặng bước ra khỏi hàng, Ninh Thần quyết định không che giấu sự sắc bén của bản thân nữa.

Hắn ngẩng cao đầu, đứng giữa đại điện.

Lúc này, một nàng cung nữ xinh đẹp gần đó lập tức mang giấy và bút mực ra, đặt xuống thư án đã được dọn sẵn ngay giữa điện.

Trưởng Tôn ra dấu, bảo Thanh Ninh bước lên mài mực cho Ninh Thần.

Giữa điện Thiên Dụ lúc này chính là cảnh sắc mỹ nhân mài mực - nam tử viết thơ, trông phong lưu biết bao!

Ninh Thần đề bút viết câu; sau vài nét vung vẩy, câu đối đáp đầu tiên đã được ghi rõ ra trên giấy.

Thốn thổ vi tự, tự bàng ngôn thi, thi viết: Minh nhật tống tăng quy cổ tự.

Song mộc thành lâm, lâm hạ kỳ cấm, cấm vân: Phủ cân dĩ thì nhập sơn lâm.

(Tấc đất xây chùa, cạnh chùa đọc thơ, thơ rằng: Ngày mai tiễn sư về cổ tự.

Đôi cây thành rừng, rừng xây cấm khu, cấm rằng: Không được xách búa vào rừng sâu.)

“Tốt!”

Các vị Nho thần trong triều liên tục vỗ bàn mà khen, hết lời khen ngợi với thái độ cực kỳ kích động.

Đối đáp đầy tinh tế, lại dùng ý cảnh bất phàm, tên tiểu thái giám này lại khiến họ bất ngờ một lần nữa.

Cách đó không xa, tên sứ giả Chân Cực quốc nhíu mày thật sâu, sau đó thầm động đậy gì đó trong tay áo.

Qua khoảnh khắc kinh sợ ngắn ngủi, cây bút trong tay Ninh Thần vẫn không hề dừng lại.

Đáp án dành cho câu đối thứ 2 cũng đã kịp thời được công bố ngay trước mặt mọi người.

Kiền bát quái, Khôn bát quái, bát bát lục thập tứ quái, quái quái kiền khôn dĩ định.

Loan cửu thanh, Phượng cửu thanh, cửu cửu bát thập nhất thanh, thanh thanh loan phượng hòa minh.

(Càn bát quái, Khôn bát quái; 8 x 8 là 64 quẻ, từng quẻ định ra Càn khôn.

Loan chín tiếng, Phượng chín âm; 9 x 9 là 81 tiếng, từng tiếng Loan Phượng reo vang.)

“Ha ha ha ha...”

Lúc này đây, các vị đại Nho đều nở nụ cười tươi.

Đối bằng một câu thế này, dù không quá kinh diễm cho lắm, nhưng quả thực rất chính xác và nhanh nhẹn, còn tiện tay nịnh nọt Hạ hoàng và Hoàng hậu nương nương một lần.

Loan và Phượng là điềm lành, ngụ ý tốt đẹp, cũng có ý chúc phúc cho bậc bề trên.

Khóe miệng của Hạ hoàng cũng thấp thoáng ý cười nhẹ.

Tuy Thiên tử có số mệnh Chân long, dù ví von là Loan Phượng cũng không quá thích hợp; nhưng vì thế cuộc đòi lại mặt mũi của ngày hôm nay, y cũng chẳng cần phải quá xét nét làm gì.

Câu này, rất đáng giá!.