"Ta nhớ ra rồi, nam nhân áo đỏ kia sẽ không phải là Cung chủ Vô Thương Cung chứ? Ba năm trước đây hắn một người đã huyết tẩy mấy trăm người ở tổng bộ của đệ nhất tà phái Lạc Hà điện, bởi vậy mới một lần đã thành danh, thay thế được địa vị giang hồ đệ nhất của Lạc Hà điện." Một lão nhân kiến thức sâu rộng kinh ngạc nói, kể từ lúc nam nhân áo đỏ kia xuất hiện hắn vẫn luôn chú ý đến, luôn có cảm giác nhìn rất quen, nhưng nhất thời chưa nghĩ ra, bây giờ rốt cuộc cũng nhớ ra thân phận của nam nhân áo đỏ.

Ba năm trước đây có một sự kiện thần kì đã làm oanh động cả võ lâm, khắc sâu vào trí nhớ của mọi người, chỉ biết rằng có một nam tử áo đỏ đã đơn phương độc mã xâm nhập vào tổng bộ của đệ nhất tà phái Lạc Hà điện, một mình huyết tẩy mấy trăm cao thủ của Lạc Hà điện, về sau mọi người mới biết nam tử kia chính là Cung chủ của Vô Thương Cung Dạ Khuynh Thành, mà Vô Thương Cung cũng chính là trong một đêm đó chính thức quật khởi, trở thành đệ nhất môn phái trên giang hồ.

"Thì ra hắn chính là Dạ Khuynh Thành, thật sự là trăm nghe không bằng một thấy nha, nghe nói Cung chủ Vô Thương Cung luôn luôn thần bí, tính tình không chính không tà, tùy tâm sở dục, không bị ràng buộc bởi thế tục, hôm nay vừa thấy, thì ra hắn cũng không giống như trong lời đồn không quan tâm nhân tình, một người si tình như vậy sao có thể là vô tình như trong lời đồn?" Có người cũng phụ họa nói.

Mọi người không để ý an nguy của bản thân, xác thực mà nói là đã quên mất chính bản thân họ đang ở nơi nguy hiểm, lại đổi đề tài, bắt đầu nghị luận về sự tích của Cung chủ Vô Thương Cung Dạ Khuynh Thành.

Chú ý của mọi người đều đổ dồn lên người Cung chủ Vô Thương Cung, những ai biết được chuyện trước kia đều nước miếng tung bay kể lại sự tích năm đó như thể đã tận mắt chứng kiến, người không biết chuyện đều vểnh tai lên nghe, chỉ có một kẻ duy nhất không tham gia là Hiên Viên Triết, chỉ thấy sắc mặt hắn rất khó coi, hai tay gắt gao nắm chặt, mọi người cũng không có chú ý đến dị thường bên này, coi như có chú ý cũng không ai muốn đi để ý chuyện nhỏ này.

Kỳ Lân đi về phía mọi người, lúc này mới khiến cho đám người đang bàn luận khí thế ngút trời ngừng lại, mà khi dừng lại rồi mới phát hiện ra bản thân đang đứng ở chỗ nào, nhất thời một đám ảo não tại sao lại không để ý an nguy của bản thân mà lại đi đàm luận về sự tích của người khác chứ, nhất định là việc bị bọn họ bỏ qua một bên đã khiến thần thú mất hứng, nghĩ vậy lại không khỏi khẩn trương nhìn về phía Kỳ Lân đang đi tới chỗ bọn họ, chỉ hy vọng nó không tức giận mới tốt, nếu không thì bọn hắn cũng đừng mong có quả ngon để ăn.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Kỳ Lân đi đến trước mặt bọn họ rồi dừng lại, khinh thường nhìn bọn hắn, lạnh lùng nói: "Lần này tạm tha cho các ngươi, đều cút hết cho ta."

Chẳng biết từ lúc nào, chú thuật trói buộc trên người họ đã biến mất, vừa được tự do, mọi người cũng bất chấp toàn thân đang đau nhức, nhanh chóng chạy ra ngoài cửa động, giống như sau lưng có thứ gì đó rất đáng sợ đang đuổi theo họ vậy, có người thì lảo đảo chạy, có người thì ngã sấp xuống, bộ dáng có bao nhiêu chật vật.

Đợi tất cả mọi người đã biến mất không còn ai, Thượng Quan Cẩn Nam mới xoay người chậm rãi đi ra cửa động, giờ phút này trên mặt hắn hiện lên đau khổ, tình cảnh lúc trước thủy chung vẫn quanh quẩn trong đầu hắn không rời, nàng, đã chết, một nữ tử hắn chỉ mới gặp mặt vài lần, còn chưa nói chuyện với nàng được bao nhiêu, thế nhưng lại chiếm một vị trí không thể thiếu trong lòng hắn.

"Chủ nhân, Kỳ Lân ở đây đã chờ người gần hai ngàn năm, rốt cuộc cũng đã đợi được chủ nhân trở lại." Sau khi mọi người đều đi hết, Kỳ Lân đang ở trạng thái nguyên hình bỗng biến trở lại thành hình người, bộ dáng vẫn là một nam tử áo trắng tao nhã, cung kính hướng nam tử áo lục nguyên bản đang đứng trước cửa động, lại bởi vì đám người chen chúc mà lui sang một bên, quỳ lạy.

Kỳ Lân, thần thú chí cao vô thượng, là tọa kỵ vĩ đại nhất của thần tiên, tính cách kiêu căng khó thuần, trừ chủ nhân của hắn ra thì không để ai vào mắt, hai ngàn năm trước, nó phụng mệnh chủ nhân tới đây thủ hộ Nước mắt của thần nữ, thì ra trước khi chuyển thế, chủ nhân đã tiên đoán được thần nữ sẽ chuyển thế đầu thai vào một trong những quốc gia phụ cận, bởi vậy mới gọi hắn tới đây thủ hộ.

Nam tử áo lục thấy vậy chỉ hơi gật đầu xem như đáp lại hắn, lại nhìn thất sắc chi liên được hắn bảo hộ cách đó không xa, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói: "Bản tôn cũng chỉ là mới thức tỉnh không lâu, đi, đi hái nó xuống, bản tôn hiện tại muốn nó." Hắn cũng là sau khi nhìn thấy Huyết Đại* chết mới thức tỉnh, toàn bộ kí ức kiếp trước như thủy triều ào về trong trí nhớ của hắn.

*Mấy chương trc thì để Huyết Đại, chương này lại là Tuyết Đại nên ta nghĩ vẫn cứ để là Huyết Đại cho đỡ rối ^^

"Chủ nhân, Kỳ Lân hiện tại vẫn chưa tìm được công chúa, nếu như hái nó xuống thì sẽ không có biện pháp dẫn nàng đến đây, người xác định muốn hái sao?" Ngàn năm trước chủ tử đã từng nói qua, chỉ cần nước mắt của thần nữ còn ở đây, một ngày nào đó công chúa nhất định sẽ tìm tới đây, nhưng hôm nay vẫn chưa đợi được công chúa đến, chủ tử đã muốn hái nó xuống, vậy về sau để tìm được công chúa sẽ càng phiền toái hơn không phải sao? Hắn bình tĩnh nhìn nam tử áo lục trước mặt, cung kính hỏi.

Mà Mặc Thanh Vân nhưng không có để ý đến hắn, ánh mắt đờ đẫn nhìn thất sắc chi liên cách đó không xa, một mình hãm sâu vào kí ức xa xưa.

Ba ngàn năm trước, một nữ tử áo trắng tuyệt mỹ một thân một mình đứng trên cách núi phủ đầy tuyết trắng lạnh lẽo, từng bông hoa tuyết lật phật bay tán loạn trong gió, từng chút một rơi xuống trên mái tóc đen dài của thiếu nữ áo trắng, vốn là một nữ tử tuyệt sắc khuynh thành, lúc này nhìn qua lại càng thêm xinh đẹp đến trời đất cũng phải ghen tỵ.

Thiếu nữ vẫn không nhúc nhích đứng ở trên mặt tuyết, hai mắt thẫn thờ nhìn về phương xa, giống như là đang chờ đợi ai đó, một hồi lâu mới chậm rãi thu hồi mâu quang, trong mắt hiện lên vẻ ảm đạm, tiếp theo liền khôi phục ánh mắt trống rỗng như lúc trước.

"Tuyết Nhi, bên ngoài rất lạnh, theo ta vào trong điện nghỉ ngơi được không?" Một nam tử anh tuấn toàn thân cẩm bào giống như một thiên thần từ phía sau nàng đi tới, trong tay đã sớm chuẩn bị áo choàng lông cáo ôn nhu khoác lên vai nữ tử, lúc này mới mở miệng khuyên nhủ.

Ánh mắt nữ tử vẫn là trống rỗng nhìn về phía trước, đôi với chăm sóc tận tình của nam nhân kia vẫn không nhúc nhích chút nào, một hồi lâu mới quay người lại, lạnh lùng nhìn nam nhân trước mặt nàng, dị thường bình tĩnh hỏi: "Hắn thật sự đã chết rồi sao? Ta muốn nghe lời nói thật."

Nam nhân nhìn nàng nửa ngày mới gật đầu, cho nàng một câu trả lời khẳng định: "Ừ, hắn xác thực đã chết."

Nữ tử lại bình tĩnh hỏi: "Là ngươi giết hắn?"

Nam nhân vẫn là gắt gao nhìn chằm chằm nàng, sau đó lại gật đầu nói: "Đúng, hắn đích thật là bị ta giết." Ở trong thiên địa này, ngoại trừ chính mình ra đã không còn ai là đối thủ của hắn nữa rồi.

Đối với câu trả lời của hắn, nữ tử hiển nhiên đã sớm đoán được trước, nàng hỏi như vậy chẳng qua chỉ muốn xác định lại một phen mà thôi, nếu đối phương đã thừa nhận, nàng cũng không cần dài dòng nữa, chỉ thấy nàng chậm rãi vươn năm ngón tay thon dài ra, một chiếc roi bạc ngân sắc liền xuất hiện trên tay nàng.

"Ra tay đi." Nữ tử vẫn là giọng điệu bình tĩnh như trước, lạnh lùng nhìn nam nhân kia nói.

"Tuyết Nhi, chẳng lẽ muội thật vì hắn mà muốn động thủ với ca ca sao? Muội muốn giết ta để báo thù cho hắn sao?" Nam nhân toàn thân mặc cẩm bào đau khổ nói.

"Không sai, tại một khắc ngươi giết hắn thì nên dự đoán trước được sẽ có ngày này." Mặt nữ tử không chút thay đổi nhìn lại hắn, trong mắt vẫn là một mảnh băng lạnh.

Mắt thấy nữ tử đã quyết định tâm ý, trong mắt nàng cũng là kiên định dị thường, thần sắc lạnh lùng nhìn chính mình, trong lòng hắn nhất thời cảm thấy khó chịu, muội muội chính mình một tay nuôi lớn nay lại vì một người ngoài mà muốn tự tay giết chết huynh trưởng của mình để báo thù, hắn bất đắc dĩ cười khổ một tiếng nói: "Muội biết rõ là không đánh lại ta, hà tất phải cố chấp như vậy?"

Nữ tử không thèm nhiều lời, tay nắm Ngân tiên, quất mạnh một chưởng về phía nam nhân, roi dài đi đến chỗ nào chỗ nấy rung động nứt ra, có thể thấy được chiêu thức rất sắc bén.

Nam nhân kia lại chỉ một mực né tránh, cũng không tính đánh trả.

"Nhanh ra tay đi, hãy giết ta luôn đi." Nữ tử thấy hắn chỉ né tránh, không hề có ý muốn công kích, liền tức giận thét lớn.

"Tuyết Nhi, muội là muội muội duy nhất của ta, là trân mệnh sinh bảo của ta, dù ta có chết cũng không muốn thương tổn muội một chút nào." Nàng một lòng muốn chết hắn đã sớm nhìn ra, cũng chính bởi vậy mới càng làm cho hắn thêm đau lòng, chưa bao giờ hắn nghĩ tới, sẽ có một ngày hắn bị chính muội muội mình cẩn thận che chở đối xử như một cừu nhân, cái này cũng chưa tính, khiến cho hắn không chấp nhận được là nàng lại vì một nam nhân mà muốn tìm cái chết, cái này bảo một huynh trưởng như hắn làm sao chịu nổi?

Lời của hắn khiến cô gái dừng lại, chẳng bao lâu trước đây, đã từng có người nói câu này với nàng, người kia nói nàng chính là sinh mệnh của hắn, vậy mà hôm nay, người coi nàng như sinh mệnh của mình lại đi mất rồi, sẽ không bao giờ quay lại nữa.

"Ngươi đã không muốn giết ta, vậy thì nhanh chóng thả ta ra, nếu không, hôm nay ta và ngươi, chỉ có thể có một người còn sống, ngươi tự lựa chọn đi." Đúng, nàng là đang uy hiếp hắn, nàng biết chính mình không đánh lại hắn, mà hắn cũng sẽ không giết nàng, nên nàng mới không kiêng kỵ gì.

Nam nhân cũng không tiếp lời, hắn đã sớm biết mình sẽ không thể giam giữ nàng mãi, suy tính hồi lâu, lại chỉ có thể bất đắc dĩ thả nàng đi.

"Mấy ngày nay muội cũng bị kìm nén quá rồi, ra ngoài giải sầu một chút cũng được, chơi mệt rồi thì nhớ trở về, ca ca vẫn sẽ ở chỗ này chờ muội trở về." Từ khi người nọ bị mình giết, nàng vẫn luôn bị giam lỏng ở điện Lạc Tuyết, vốn là muốn chặt đứt sự tơ tưởng của nàng với người kia, lại không ngờ càng giam giữ càng khiến nàng nhớ về người kia nhiều hơn, hiện giờ người kia cũng đã mất rồi, thôi thì cứ để nàng ra ngoài giải sầu đi, chờ sau khi nàng thoát khỏi bóng ma, tất cả sẽ trở lại như lúc trước, trở lại đoạn thời gian mà thế giới chỉ có hai người họ, nàng sẽ quay lại làm tiểu muội muội đáng yêu luôn được hắn cưng chiều.

Nữ tử nghe vậy, thu hồi Ngân tiên, cũng không quay đầu lại mà bước về phương xa, trong nháy mắt nàng rời đi, một giọt nước mắt trong suốt chảy ra từ khóe mắt nàng, bởi vì nhiệt độ quá mức băng hàn, nước mắt chưa kịp chạm đất đã bị ngưng kết lại thành một giọt lệ băng, chậm rãi rơi xuống đất.

Nam nhân nhìn theo nữ tử rời đi, mãi đến khi bóng lưng nàng biến mất ở bên trong Mạn Thiên Phi Tuyết, hắn mới thu hồi tầm mắt, đi lên phía trước hai bước, nhặt lên giọt lệ đã bị đóng băng dưới mặt tuyết, cẩn thận đặt vào trong lòng bàn tay, giống như nâng niu nữ tử mà hắn yêu thương, lẳng lặng nhìn nó chăm chú hồi lâu.

"Tuyết Nhi, mấy vạn năm trôi qua, ca ca chưa từng nhìn thấy muội rơi lệ, vậy mà hôm nay ..." Trong lòng nam nhân dấy lên một trận chua xót, nhẹ giọng nỉ non.

Tất cả việc hắn làm đều là vì nàng, Tuyết Nhi còn quá nhỏ nên không hiểu chuyện, thừa dịp hắn không chú ý liền vụng trộm trốn ra ngoài chơi, không lâu sau liền quay về, lại nói cho hắn biết nàng đã tìm thấy người mình thích, hắn cho là nàng bị kẻ khác lừa gạt, qua nhiều lần dò xét, hắn mới phát hiện người nọ cũng là thật tâm yêu Tuyết Nhi