Editor : pemichio.

Beta : Song Ngư nhi.

Nàng chưa từng thấy một mảng hoa anh túc lớn như vậy, không nói đến chuyện lúc trước, lúc này đây, trước mắt nàng là một biển anh túc vô cùng xinh đẹp. Mặc dù nó không thể so sánh được với hoa hồng, nhưng nó lại mang một phong vị khác, nó xinh đẹp khiến cho người ta không thể dời mắt được.

"Hoá ra là như vậy, nếu cô nương thích thì có thể lấy vài cây để về trồng trong vườn, hoa này cũng rất đẹp." Hắn cũng rất thích loài hoa anh túc xinh đẹp này, nếu không thì đã không trồng nhiều như vậy. Nhưng ở trong mắt hắn, Dien*dan*le*quy*don nàng cũng giống như những bông hoa anh túc này vậy, khiến cho hắn không nhịn được mà mê đắm, nàng giống như những cây anh túc cần có người che chở này. Mà hắn cũng sẽ đối với nàng giống như khi hắn che chở những bông hoa này. Chỉ là không biết cần phải mất bao lâu thì nàng mới giống những bông hoa này, vì hắn mà biểu lộ những mặt đẹp nhất của nàng.

"Vây đành phải làm phiền huynh rồi."

Nếu người ta cũng đã nói như vậy thì nàng cũng không cần phải ngượng ngùng. Hơn nữa, nàng vốn cũng rất thích những bông hoa màu đỏ xinh đẹp này. Nếu mang vài cành trở về thì có thể thưởng thức Dien*dan*le*quy*don bất cứ lúc nào, lúc cần thiết thì cũng có thể dùng làm thuốc, chắc hắn cũng biết những điều này nên mới trồng nhiều như vậy phải không?

Mộ Bạch cũng biết một số công dụng của hoa này, nhưng hắn cũng không phải vì dùng để làm thuốc mà trồng chúng. Nếu dùng để làm thuốc thì hắn cũng có thể tìm một dược liệu khác để thay thế mà công dụng cũng tuyệt đối không thua gì cây hoa anh túc này, chỉ cần tùy tiện tìm một cây thuốc trong núi, dược liệu chỉ cần qua bàn tay của hắn thì có thể trở thành đan dược hay độc dược đáng giá ngàn vạn. Biến một thứ tầm thường trở thành chi bảo đối với hắn là một chuyện hết sức dễ dàng, hắn phí hết tâm tư để trồng loại hoa này đơn giản là vì hắn thích nó, lúc trước Mạc Vấn thần y cũng đã từng khuyên hắn không nên Dien*dan*le*quy*don cố chấp trồng cây anh túc này, nhưng hắn lại khăng khăng giữ ý kiến của mình, mặc kệ tốn bao nhiêu thời gian cùng sức lực, hắn đều không tiếc. Nếu muốn hỏi hắn nguyên nhân vì sao thì ngay chính bản thân hắn cũng không hiểu được, hắn chỉ cảm thấy hắn có một loại tình cảm đặc biệt với những bông hoa này. Trước khi chưa gặp Huyết Đại thì hắn và những bông hoa này là sống nương tựa vào nhau.

Lại không nghĩ rằng cô gái mà hắn yêu cũng giống những bông hoa này, vì thế tâm trạng giờ phút này của hắn rất vui vẻ! Chuyện Dien*dan*le*quy*don vui nhất trong cuộc đời này chính là cùng người mình yêu cùng nhau chia sẻ thành quả lao động của bản thân, thứ hắn thích, nàng cũng thích giống hắn. Mà lúc này hắn giống như một nam nhân hạnh phúc nhất trong thiên hạ, cảm xúc lúc này hắn chưa bao giờ có.

Cứ như vậy, thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, trong lúc vô tình cũng đã trôi qua bảy tám ngày rồi. Còn mỗi ngày của nàng đều tới tới chỗ này thưởng thức những bông hoa đỏ xinh đẹp khẽ run theo gió khiến, lòng Dien*dan*le*quy*don người vui vẻ thoải mái, hương thơm tỏa ra từng đợt liên tiếp nhau, làm cho những người yêu thích nó cũng không nỡ bỏ đi. Một lần ngồi xuống là mấy canh giờ, mà trong lúc đó cái gì cũng không làm, chỉ đơn giản là ngồi ngắm hoa.

"Huyết Đại, mau tới đây!" Từ nơi xa có tiếng người đang gọi nàng, khiến nàng không thể không lưu luyến mà phải bỏ lại biển hoa kia mà rời đi.

"Thế nào?" Đi tới bên cạnh người đó, nàng cất giọng nói nhàn nhạt hỏi.

"Cô nương đi thu dọn đồ đạc, chúng ta sẽ lên đường." Nam tử mặc áo trắng hình như đã sớm quen với sự lạnh nhạt của nàng nên cũng không Dien*dan*le*quy*don hề để ý, kéo nàng hướng đến chỗ lúc trước nàng vào.

"Tại sao?" Không phải nói cần mười ngày nửa tháng sao? Lúc này mới qua vài ngày mà đã đi rồi, chắc không phải là bệnh của tên ngốc kia không thể chữa được chứ?

"Hả? Cái gì tại sao?" Người nọ có chút không hiểu tình Dien*dan*le*quy*don huống lúc này, không hiểu nàng tại sao lại hỏi hắn như thế.

"Không phải huynh nói cần mười ngày nửa tháng sao?" Nàng giải thích, đồng thời cũng hi vọng đối phương có thể giải đáp thắc mắc cho nàng.