"Ca, ngươi đang nghĩ gì vậy ?" Không có việc gì tự nhiên lại nhìn cửa đến ngẩn người, ngay cả mình nói chuyện với hắn, hắn cũng không nghe thấy.

"Không có gì, có chuyện gì sao?" Lúc này nam tử mới hoàn hồn lại, nhàn nhạt cất tiếng nói.

"Về nhà."

"Cửu hoàng tử, chúng ta cũng nên đi thôi?"

Đông Phương Ngưng thấy người ngồi trong bàn đều đã đi hết sạch rồi mới cầm lấy ly trà bên cạnh, nhìn sang phía nam nhân vẫn còn đang chìm trong suy nghĩ của bản thân. Nàng vẫn luôn chú ý tới hắn, từ sau khi cô gái mặc áo trắng kia rời đi thì hắn vẫn luôn chìm trong dòng suy nghĩ của mình, dù là nàng rất thông minh (Ngư : tỷ chắc chứ ???) nhưng cũng không thể nghĩ ra giờ phút này hắn đang suy nghĩ cái gì.

"Ngươi cứ trở về trước đi, ta còn có chút việc." Uống xong ly trà trong tay, nam nhân liền sải bước rời đi, lưu lại một mình Đông Phương Ngưng vẫn còn đang ngồi đó ngây ngốc.

Ra khỏi quán rượu, Huyết Đại liền đi tới Y cốc, vì để tránh cho bị người khác nhìn chằm chằm giống như đang nhìn khỉ, nàng liền quyết định không tiếp tục đi trên đường cái mà lại chọn con đường ít người qua lại. Thường là những dường nhỏ trong nông thôn hay các vùng đồng cỏ ngoại thành, khát nước thì uống nước suối chảy từ trong núi , đói bụng thì tự mình động thủ nướng hai con vịt hoang để lót dạ.

"Đừng! Các ngươi cút ngay cho ta, tất cả đều cút cho ta!"

Trong khu rừng vắng vẻ truyền đến một âm thanh tức giận, tiếp đó lại truyền đến những tiếng thô bỉ của nam nhân: "Ta khuyên ngươi đứng cố gắng thêm phí hơi sức nữa, ngoan ngoãn cùng ta trở về, giúp đại gia vui vẻ một chút, chờ ta chơi đã rồi sẽ đem ngươi đi bán, nhìn cơ thể ngươi da thịt mềm mại trắng trẻo, nhất định có thể bán được giá cao."

Sau khi nghe thấy hắn nói xong, những nam nhân bên cạnh liền cười phá lên, Huyết Đại nhíu mày, tiếp tục bước tới. Loại chuyện như vậy ở thời đại này xảy ra quá nhiều, nàng chỉ có thể xem như không thấy, huống chi trên người nàng còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm, vì thế sẽ càng không thể tìm thêm phiền toái cho bản thân.

Nhưng khi nàng đi chưa được mấy bước thì từ trong rừng chạy ra một người tóc tai bù xù, quần áo trên người thì xốc xếch, mà chạy theo đằng sau hắn là mấy đại hán đang đuổi theo không ngừng. Chỉ một chút nữa thô là hắn sẽ bị bắt lại, nên người nọ càng thêm hoảng, nên bị vấp phải cục đá dưới chân, té lăn ra đất khiến cho mấy tên đại hán kia cười ha hả.

"Ngươi. . .Ngươi đừng tới đây, ta là Cửu hoàng tử của Lan quốc, nếu các ngươi dám đả thương ta, chính là phá hủy hòa bình của hai nước, đó là tội tru di cửu tộc”. Người nọ té trên đất, vừa cố gắng xê dịch cơ thể ra đằng sau vừa đem thân phận thật của mình nói ra, hy vọng bọn họ sẽ vì ngại thân phận của mình mà bỏ qua cho hắn, nhưng hắn nghĩ sai rồi, mấy cái nam nhân kia vừa nghe hắn nói như vậy liền phá lên cười .

"Ha ha! Ngươi nói ngươi là Cửu hoàng tử thì liền là cửu hoàng tử sao ? Nếu ngươi là Cửu hoàng tử vậy ta là cha của Cửu hoàng tử, là hoàng đế Lan quốc rồi, xem dáng dấp tiểu tử ngươi là người văn nhược như vậy nhưng không ngờ nói dối mặt cũng không đỏ lên chút nào."

"Ta thật sự chính là Cửu hoàng tử, không tin các ngươi có thể dẫn ta đi gặp hoàng đế của các ngươi, hắn nhất định sẽ chứng minh thân phận của ta." Nam tử trên đất vội vàng nói, chỉ sợ những người đó không tin lời mình nói, hắn gấp đến nỗi sắp rơi cả nước mắt.

"Ha ha, ngươi xem chúng ta là đứa trẻ ba tuổi sao, dẫn ngươi đi gặp hoàng thượng, đến lúc đó ngươi quay lại tố cáo chúng ta thì sao. Hơn nữa, Cửu hoàng tử đang ở tại kinh đô xa xôi, không có việc gì tự nhiên chạy đến nơi sơn dã này để làm gì?" Coi bọn họ là kẻ ngu tốt dễ bị lừa gạt như vậy sao?

"Ta muốn đi tìm thần y Mạc Vấn tiền bối nên mới đi đến nơi này thôi, nhưng lại không nghĩ rằng lại đụng phải các vị anh hùng, xin ngươi mở lòng thương xót, tha cho ta. Đây là tất cả ngân phiếu trên người ta đều cho các ngươi, chỉ cầu các ngươi bỏ qua cho ta."

Bởi vì nam tử kia đưa lưng về phía nàng, cho nên hắn cũng không có chú ý tới có người đứng ở sau lưng, mặc khác trong mắt của mấy tên đại hán chỉ có nam tử này nên cũng không để ý đến sự tồn tại của Huyết Đại.