Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

Chương 120: Ngàn năm luyến sẽ thành thương

Edit + Beta: Saki (xin phép để nguyên cái tên chương cho nó văn vẻ tí =)))

Thôi, không thèm nghĩ nữa, nếu nữ hoàng phản đối, như vậy về sau bọn hắn không nhắc lại nữa là được, thủ đoạn của nữ hoàng bọn hắn đã kiến thức qua, kẻ khiến nàng khó chịu sẽ không có kết cục tốt.

Trong điện Vô Tâm, một nữ tử áo trắng ngồi ngay ngắn trên ghế quý phi, thưởng thức từng đóa hoa anh túc trong viện, chốc lát suy nghĩ đã bay đến đâu rồi.

Cái nam nhân ngốc kia vì nàng trồng hoa, vì để nàng có thể vui vẻ, làm hết mọi chuyện cũng không oán thán.

Đại Nhi, không phải nàng thích ăn bánh đậu xanh sao? Nàng xem, đây là ta tự làm, ừ, tuy nhìn không đẹp nhưng rất ngon, nàng mau nếm thử đi.

Khi nói chuyện, nam nhân bưng một đĩa chứa mấy thứ xiêu xiêu vẹo vẹo, không nhìn ra được là cái món gì tới, ách, cũng có thể miễn cưỡng coi là một món ăn đi, đến bên cạnh Tuyết Đại, lấy một đôi đữa cho nàng, vẻ mặt đầy ý cười nhìn nàng, trong mắt mang theo ánh nhìn chờ mong.

Đại Nhi, Long Đằng tiên này là vũ khí của ta, đã theo ta mấy vạn năm, hiện tại ta đưa cho nàng, nàng phải bảo quản thật tốt nha..., chờ mấy ngày nữa ta sẽ hướng ca ca nàng cầu hôn, để nàng trở thành vương hậu của ta, cứ như vậy là ta có thể sủng nàng cả đời rồi.

Nam nhân nói với vẻ mặt tươi rói, giống như cực kỳ chờ mong đến ngày đó.

Suy nghĩ của nữ tử bay về mấy ngàn năm trước, đắm chìm trong đó không thoát ra được, ngay cả có người đứng sau lưng nàng cũng không chú ý tới.

Đây đã trở thành thói quen của nàng mỗi ngày, mỗi ngày đều nhớ về hồi ức giữa họ, chỉ vì có thể khiến mình nhớ đến hắn thật kỹ, vì để cho chính mình càng thêm thống khổ, đây là trừng phạt lớn nhất đối với hắn.

Chàng đã không để ý đến cảm thụ của ta, cùng địch nhân đồng quy vu tận, ta cũng không cần bận tâm cảm thụ của chàng, ta sẽ không tìm chết cùng với chàng, ta muốn mỗi ngày đều nhấn chìm bản thân trong sự thống khổ, khiến chúng ăn mòn trái tim của ta, đến khi đau lòng mà chết mới được coi là giải thoát.

Nhìn nàng một mình đắm chìm trong ký ức của mình, trong lòng hắn cũng thập phần đau khổ, cũng biết thế nào là bất lực.

Tuyết Nhi như vậy hắn chưa bao giờ thấy qua, cho dù ngàn năm trước hắn tự tay giết người nọ cũng chưa thấy nàng tuyệt vọng như vậy.

Nam tử đi vòng ra phía trước, cởi áo ngoài xuống, nhẹ nhàng choàng lên vai nữ tử.

"Tuyết Nhi, bên ngoài gió lớn, ta đỡ muội vào có được không?"

Mãi đến khi âm thanh nam nhân ôn nhuận truyền đến, nàng mới từ từ bừng tỉnh từ trong hồi ức.

"Không được, ta còn muốn ở đây một lát, huynh vào trước đi."

Một chút gió đấy còn chưa đủ khiến nàng ngã bệnh đâu, hơn nữa, hắn cũng mất rồi, chính mình còn cần bảo vệ thân thể để làm gì? Sinh bệnh liền sinh đi, không sao cả.

Nam tử thấy nàng kiên trì, trong mắt hiện lên sự không đành lòng, xem ra, hắn nhất định phải nhắc nhở nàng một phen, nếu không thân thể nàng sớm muộn sẽ không chịu nổi.

"Tuyết Nhi, nếu muội còn như vậy thì sẽ ảnh hưởng đến bảo bảo trong bụng, bọn chúng sẽ bị tổn thương muội biết không?"

Lời nói của nam tử khiến nữ tử như bị điện giật, nháy mắt ngây ngốc tại chỗ, trong mắt đều là thần sác không thể tưởng tượng nổi.

"Huynh nói cái gì? Cái gì mà bảo bảo?"

Là nàng nghe lầm sao? Tại sao hắn lại nhắc đến bảo bảo? Cái này cùng nàng có quan hệ?

Nàng càng không ngờ, lời nói kế tiếp của nam tử đã khiến hoàn toàn hóa đá, không biết là nên vui hay là nên buồn.

"Tuyết Nhi, muội đã sớm có thai, cũng hơn ba năm rồi, chưa tới hai năm nữa bảo bảo sẽ ra đời, chẳng lẽ muội nhẫn tâm bóp chết chúng từ khi còn ở trong bụng sao? Như vậy là quá tàn nhẫn phải không?"

Tuy hắn biết bảo bảo của Long tộc sẽ không dễ dàng chết từ trong trứng nước như vậy, nhưng vì khuyên nàng mới bất đắc dĩ nâng vấn đề lên nghiêm trọng một chút mà thôi.

Hắn luôn nghĩ muốn cùng nàng cả đời, nhưng nàng lại không cho hắn một cơ hội nào, ba năm qua, dù Dạ Khuynh Thành không còn khả năng sống lại, nàng vẫn không cho hắn đến một cái liếc mắt, điều này làm cho tâm hắn từng đợt đau đớn.

Nhưng hắn vẫn lựa chọn lưu lại bên cạnh nàng, dù cho nàng cả đời không liếc hắn một cái, hắn cũng muốn ở bên nàng, chỉ cần nhìn thấy nàng, hắn mới cảm thấy mình vẫn còn sống.

"Huynh nói, trong bụng ta đã có đứa bé?"

Nháy mắt Tuyết Đại đã trở nên hồ đồ, hai mắt vô thần, môi đỏ mọng phun ra mấy chữ.

Nàng thật sự quá giật mình, tin tức này khiến nàng không thể tin tưởng được, hiện giờ nàng giống như đang ở trong mộng, cảm thấy không chân thật một chút nào.

"Ừ, đích thật là đã có thai, có thể sẽ sinh trong vòng hai năm, đứa bé của muội... và hắn, nhất định sẽ rất đáng yêu, cho nên muội không nên hành hạ mình như vậy, cảm xúc của muội bảo bảo cũng có thể cảm thụ được, cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Đứa nhỏ của nàng và người kia, là sự thật mà hắn bao lâu nay hắn vẫn khó tiếp thu.

Tuyết Đại không biết rằng, nàng không phải là người duy nhất đau khổ, phía sau nàng vẫn có người so với nàng càng đau khổ hơn.

Đau khổ của nàng chỉ là mất đi người mình yêu thương, mà thống khổ của hắn là phải canh giữ bên người mình yêu thương nhưng lại không thể thổ lộ, khoảng cách hai người rất gần nhưng khoảng cách hai trái tim lại cách xa cả đời.

Ha ha nàng có bảo bảo, vào lúc này ư? Đây là chuyện cười sao?

Dạ Khuynh Thành, ta hận chàng!

Đúng vậy, ta hận chàng, hận chàng nhẫn tâm vứt bỏ ta không nói, còn để lại cho ta một chuyện cười như vậy.

Đứa bé? Nếu như là trước đây nàng nhất định sẽ rất vui vẻ, nhưng là dưới tình hình này, nàng sao có thể vui vẻ nổi đây?

Đứa bé là kết tinh của hai người yêu nhau, nhưng hiện giờ người mình yêu cũng không còn, vậy có đứa bé để làm gì?

"AAAAA...."

Tuyết Đại gào lên một tiếng đau đớn tuyệt vọng, nàng muốn phát tiết hết nỗi hận từ tận đáy lòng đã kìm nén bao năm nay.

Bởi vì quá mức kích động, khí huyết công tâm, nàng phun ra một ngụm máu lớn, gần như ngã gục trên đất, lại được Tuyết Thiên vội vàng đỡ lấy.

Nhìn cô gái tiều tụy trong lòng, tâm hắn dấy lên từng đợt đau xót.

Tuyết Nhi ngốc, sao muội phải khổ như vậy?

Trong nội điện, Ly Nặc bưng đến một chén canh gà đen.

"Ngươi ra ngoài trước đi, để ta cho nàng uống."

Tiếp nhận chén canh trong tay Ly Nặc, Tuyết Thiên nhàn nhạt phân phó.

"Nhưng mà chủ tử nàng..."

Hiện tại thân thể chủ tử nàng không tốt, hắn muốn ở lại chiếu cố nàng, nhưng lại sợ Tuyết Thiên nổi giận, bởi vậy không dám tiến lên.

"Kỳ Lân, các ngươi đều ra ngoài đi, Tuyết Nhi cần an tĩnh, không thể quấy rầy nàng nghỉ ngơi."

Tuyết Thiên nhàn nhạt ra lệnh rồi quay ra gọi Tuyết Đại trên giường, tuy nàng đang nhắm mắt nhưng hắn biết nàng không hề ngủ.

"Theo ta đi đi."

Kỳ Lân không để ý Ly Nặc có đồng ý không, một tay kéo hắn ra ngoài.

"Buông ra!"

Bị Kỳ Lân cường ngạnh lôi ra ngoài, Ly Nặc tức giận trừng hắn.

"Hồ ly, chẳng lẽ ngươi muốn bị phạt sao? Ta cũng là muốn tốt cho ngươi, đừng tưởng rằng chỉ có mỗi mình ngươi lo lắng cho tiểu chủ tử, chủ nhân cũng cực kỳ lo lắng cho nàng, nếu ngươi cứ nháo như vậy, đến lúc đó chủ nhân tức giận, ngươi cũng đừng hòng được yên ổn."

Đồ hồ ly trẻ con, hành sự cũng không nhìn xem là hoàn cảnh gì, hiện tại chủ nhân đang không vui, đụng vào hắn không bị phạt mới là lạ, một phen hảo tâm này của hắn, lại bị con hồ ly kia xem thành lòng lang dạ thú.

"Hừ, ta mặc kệ, dù sao ta vẫn lo lắng cho chủ tử, ta phải đến nhìn nàng mới an tâm."

Ly Nặc nhất quyết không tha, nói xong liền muốn quay lại, lại bị Kỳ Lân ngăn lại.

"Đi, chúng ta ra bên ngoài, ngươi khó chịu thì ta bồi ngươi đánh nhau, đến khi nào ngươi cảm thấy thoải mái thì thôi."

Nói xonh liền lôi hắn đến một khu rừng cách xa cung điện, không ngoài ý muốn, hai người liền đánh thành khối. (ta ngửi thấy mùi JQ đâu đó :v)

Tuyết Nhi, tỉnh tỉnh, ta đỡ muội dậy ăn chút gì đó, miễn cho đói lại bị đau bụng."

Âm thanh êm ái của Tuyết Thiên truyền vào tai Tuyết Đại, kéo nàng từ thế giới một mình về.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, lời nói quen thuộc, nàng chậm rãi mở mắt, nhưng nhìn thấy không phải người mình mong đợi trong suy nghĩ thì lại thập phần thất vọng.

Không phải là người nàng mong đợi trong lòng? Người nàng mong đợi là ai?

"Tuyết nhi, muội làm sao vậy?"

Nữ tử trên giường đã mở mắt, đúng là một cặp mắt xinh đẹp nhưng lại mang theo một mảnh mờ mịt và nghi hoặc khiến hắn không khỏi lo lắng.

Nghe được âm thanh của nam tử, lúc này nàng mới hồi phục tinh thần, bình tĩnh nhìn nam tử trước mặt.

"Ngươi... là ai?"

Giọng nói khàn khàn lộ ra nghi hoặc, nhìn Tuyết Thiên, có chút luống cuống hỏi.

"Tuyết Nhi, muội làm sao vậy? Ta là ca ca Tuyết Thiên của muội, muội không nhớ sao?"

Ánh mắt xa lạ của nàng khiến tâm hắn cứng đờ, sẽ không phải...

"Ca ca... Thực xin lỗi... Ta không nhớ."

Nàng nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng lắc đầu, chỉ nói một câu như vậy.

Mà trong lúc nàng nhìn hắn, Tuyết Thiên cũng quan sát nàng.

Tuyết Nhi, lúc này là muội thật sự mất trí nhớ sao? Hay là vì muốn trốn tránh nên lựa chọn quên đi?

Mặc kệ là gì, nếu là muội đã lựa chọn, ca ca đều sẽ ủng hộ muội, chỉ hy vọng muội có thể kiên cường sống tiếp mà thôi.

"Không nhớ cũng không sao, ca ca nhớ rõ là được rồi, tới, mau uống canh gà."

Bưng cái bát bên cạnh lên, lấy tay thử nhiệt độ, phát hiện vẫn còn có chút phỏng tay, lại giơ bát tới bên môi thổi thổi cho bớt nóng mới bưng đến bên miệng Tuyết Đại.

Tuyết Đại cũng không từ chối, nhu thuận uống hết.

Giờ Thân, cũng là lúc xế chiều.

Tuyết Đại nhàn nhã ngắm hoa trong hậu hoa viên, đột nhiên thấy được hai bóng dáng lảo đảo đi tới.

"Chủ tử, thân thể người sao rồi?"

Ly Nặc vô cùng cao hứng chạy đến trước mặt Tuyết Đại, nhìn sắc mặt của nàng, không khỏi vui vẻ hỏi.

"Ừm, tốt hơn nhiều, Kỳ Lân làm sao vậy? Các ngươi đánh nhau rồi hả?"

Tuyết Đại nhìn Kỳ Lân phía sau Ly Nặc, một gương mặt tuấn tú giờ bị đánh thành đầu heo, toàn thân chật vật không chịu nổi, nói vậy là bị thương không nhẹ.

"Ặc, chủ tử, Kỳ Lân không có việc gì, chỉ là tài nghệ hắn không bằng người nên bị ta đánh."

Nghe hắn nói như vậy, sau lưng khóe miệng Kỳ Lân giật giật, trên trán cũng xuất hiện mấy vạch đen, cái gì gọi là vô sỉ? Chính là đây!