Edit + Beta: Saki

Ngón tay hơi cong, một đóa hoa sen bạch sắc liền bắn về phía người nọ, không chệch một ly xuyên qua ngực trái hắn, người nọ không kịp hô đã ngã phịch trên mặt đất, mà trên người hắn không hề tìm thấy một vết thương nào, nếu không phải bọn họ tận mắt nhìn thấy, còn tưởng người nọ chỉ là ngủ thiếp đi.

Thật đúng là không nghĩ tới, một nữ tử nhìn qua tuyệt mĩ phi phàm như vậy mà lòng dạ lại độc ác, mà chuyện này cũng cho bọn họ biết một sự thật, đó là: không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, nhìn bề ngoài thì như lạnh nhạt không hỏi thế sự, nhưng đến khi phạm đến trên đầu họ, như thế cũng chỉ có đường chết.

"Đây chính là ngươi muốn tìm chết, ta cũng chỉ là hoàn thành giúp ngươi mà thôi."

Một vị nào đó bề ngoài là một mỹ nhân vô hại, nội tâm lại là một ma nữ thị huyết ra vẻ đáng tiếc lắc đầu.

"Còn có ai cũng nghĩ giống hắn thì đều đứng ra đi, ta đều sẽ thành toàn, đỡ phải lo từng người một, rất phiền toái."

Con ngươi quay vòng, đảo qua từng người đang đứng ở đây, ánh mắt lướt đến chỗ nào, mọi người đều nhao nhao cúi đầu, không dám đối diện.

Đột nhiên, một kẻ bật dậy, nhặt kiếm trên đất lên chém về phía Hiên Viên Triết.

Hiên Viên Triết cũng không phải dễ chọc, không có khả năng mặc cho người khác chém giết mà không động, chỉ thấy hắn cũng tự nhặt một thanh kiếm lên, liền đánh thành một đoàn với kẻ kia.

Đám người Tuyết Đại ở một bên quan sát, Dạ Khuynh Thành thấy vậy, cũng không xuống tay với Hiên Viên Triết nữa, nếu Đại Nhi của hắn muốn chơi, vậy hắn liền chờ nàng chơi đã rồi thu dọn cũng không muộn.

"Cao Thạc, ngươi càn rỡ! Chỉ là một tướng quân nho nhỏ mà cũng dám động thủ với trẫm, cẩn thận trẫm diệt cửu tộc của ngươi!"

Hiên Viên Triết tức giận, trong mắt hắn, người nọ là dĩ hạ phạm thượng, phạm vào tử tội.

Trong lúc hai người Tuyế Đại đang thưởng thức màn kịch đồ sát này, có một người từ đầu đến cuối đều trầm mặc, hết sức chăm chú quan sát Tuyết Đại bên kia, trong mắt có thâm trầm khó hiểu cùng suy nghĩ sâu xa.

"Đi chết đi!"

Hiên Viên Triết cũng là có chút võ học, mà vị tướng quân Cao Thạc kia cũng có dáng người khỏe mạnh, chẳng qua lại không giảo hoạt bằng Hiên Viên Triết, cuối cùng chết dưới kiếm của Hiên Viên Triết.

"Hừ, đây là kết cục của kẻ dám phạm thượng, ta xem các ngươi còn ai dám!"

Một cước đá văng thi thể trên mặt đất, tức giận trừng mắt nhìn các đại thần, giọng điệu hung thần ác sát quát.

"Cao tướng quân là đại công thần của nước ta, ngươi vậy mà lại không chút lưu tình giết chết hắn, ngươi đúng là lòng lang dạ sói, căn bản không xứng làm thánh thượng của chúng ta, mọi người cùng nhau lên, giết hắn, hoàng thượng hẳn phải giống như Lục vương gia anh dũng, vì quốc gia của chúng ta, cùng tiến lên!"

Không biết là ai dõng dạc nói ra, những kẻ kia liền rục rịch. Đúng rồi, vì tương lai của quốc gia, thật là một lý do tốt, bọn hắn không có lý lại phản đối.

Ngay sau đó, có người nhặt kiếm của binh lính đã chết lên, những kẻ khác cũng nhao nhao nhặt kiếm lên, căm giận nhìn Hiên Viên Triết, vì sinh mạng của bọn hắn, cũng vì tương lai quốc gia, bọn hắn đành phải hành thích vua, ai bảo hắn khiến người người căm phẫn?

Ngàn không nên, vạn không nên, hắn không nên tính kế trên đầu Lục vương gia và Lục vương phi, lại càng không nên lợi dụng vương phi dẫn vương gia tới, đây chính là lỗi của hắn, bọn họ chẳng qua chỉ bị hắn liên lụy mà thôi.

Cứ như vậy, những kẻ bị liên can đều phẫn nộ nhìn Hiên Viên Triết lao tới, bọn hắn phần nhiều đều không phải người luyện võ, nhưng ỷ vào đông người, rất nhanh Hiên Viên Triết liền không trụ được.

"Ôn tướng quân, ngươi còn đứng ở đó làm chi? Còn không mau tới giúp trẫm!"

Nhiều người muốn giết hắn như vậy, hắn nhất thời khó chống đỡ được, giọng nói và vẻ mặt đều nghiêm khắc hô với Ôn Hải Thiên đang thờ ơ đứng một bên, nhưng người kia căn bản là không để ý tới hắn, chỉ là có vẻ đăm chiêu nhìn về phía Tuyết Đại và Dạ Khuynh Thành, đối với lời của hắn có tai như điếc.

"Ôn tướng quân, chỉ cần ngươi đồng ý giúp trẫm, trẫm nhất định sẽ không bạc đãi ngươi, chắc chắn sẽ cho Ôn phủ các ngươi quyền thế tối cao!"

Thấy Ôn Hải Thiên không hề có động tác, lúc này hắn mới ném ra điều kiện mê người, quyền thế tối cao, người nào lại không muốn? Nhưng Ôn Hải Thiên cũng không phải kẻ ngốc, lời nói của Hiên Viên Triết há có thể tin được, dù cho lời hắn nói là sự thật, ông ta cũng sẽ không xuất thủ.

"Quyền cao chức trọng chính là tịch thu tài sản cả Ôn phủ ta sao?"

Lời nói của ông ta đã đâm trúng tim đen, nháy mắt khiến sắc mặt Hiên Viên Triết thay đổi, không sai, nếu hắn may mắn còn sống, điều đầu tiên là phải loại bỏ Lục vương phủ, tiếp theo sẽ là Ôn phủ, ai bảo Ôn Mạt là tam tiểu thư Ôn phủ?

"A!!"

Thất thần trong giây lát, sau lưng hắn đã bị người chém một đao.

"A!! Dừng tay, cả đám các ngươi đều không chết tử tế được, trẫm muốn tru di cửu tộc các ngươi, cho các ngươi vĩnh viễn không thể siêu sinh!"

Liên tiếp bị chém vài đao, giờ phút này người hắn bê bết máu, tự thân đã khó bảo toàn, nhưng trong miệng lại vẫn gào thét muốn tru di cửu tộc người khác.

Toàn thân hắn co rút té trên mặt đất, thống khổ vùng vẫy, run rẩy không ngừng.

Bỗng nhiên, hắn gian nan quay đầu, lưu luyến nhìn về Thượng Quan Cẩn Du.

"Du nhi, cứu ta..."

Ánh mắt chờ đợi nhìn Thượng Quan Cẩn Du, nhưng người sau lại không chút nào để ý đến hắn, trong mắt ả chỉ có Dạ Khuynh Thành, những người khác sống chết ả đều mặc kệ, dù cho kẻ đó có là nam nhân đã từng có một đoạn thời gian là phu thê với ả.

"Thượng Quan Cẩn Du, ngươi thật nhẫn tâm, chúng ta dẫu gì cũng là phu thê một hồi, ta đối đãi với ngươi không tệ, vì sao ngươi lại vô tình như vậy? Ta..."

Bởi vì quá mức kích động, còn chưa dứt lời liền nôn ra một búng máu lớn.

"Ha ha, ngươi cũng sẽ không có kết cục tốt, nữ nhân kia sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta... Ta sẽ chờ ngươi ở phía dưới...."

Rốt cục, hắn trút hơi thở cuối cùng, chết không nhắm mắt.

Dạ Khuynh Thành nắm tay Tuyết Đại đi về phía Thượng Quan Cẩn Du, Hiên Viên Triết đã chết, chỉ còn lại Thượng Quan Cẩn Du chưa xử lí.

Nhìn thấy Dạ Khuynh Thành đi về phía mình, trong lòng ả bỗng kích động, nhưng khi nhìn thấy hắn nắm tay nữ tử kia, sự kích động lại biến thành ghen tuông.

"Chát chát!!"

Hai tiếng chát giòn tan vang lên, mặt Thượng Quan Cẩn Du cũng sưng phồng lên. Còn chưa chờ ả phản ứng kịp đã nghe được âm thanh băng lãnh không mang theo một chút tình cảm của Tuyết Đại.

"Ngươi nói ta đánh ngươi, cái tội danh này nếu ta không làm cho đúng thì sao có thể nhận? Muốn để người khác chịu tiếng xấu thay, cũng cần phải có thực lực mới làm được, đừng cầm lông gà làm tên bắn, làm kẻ hèn nhát nép sau lưng người khác*, cho rằng ta sẽ sợ ngươi sao? Ha ha, thật sự là tức cười, đừng nói là một Hiên Viên Triết, cho dù là mười Hiên Viên Triết tới ta cũng nhăn mày lấy một cái, sau khi xuống dưới kia, hãy nhớ kĩ một điều, đừng mù quáng đi trọc vào người ngươi không thể trọc."

*câu này QT dịch hơi khó hiểu n đại khái ý Tuyết tỷ là TQCD chỉ biết núp sau lưng kẻ khác sai khiến,... Hic xin tha lỗi cho tài văn chương kém cỏi của ta T^T

Lời nói của Tuyết Đại khiến Thượng Quan Cẩn Du thập phần phẫn nộ nhưng ả cũng biết mình không phải là đối thủ của nàng, chỉ đành nghiêm mặt không nói lời nào, đầu ngón tay hung hăng đâm vào lòng bàn tay mà ả cũng không cảm thấy đau.

"Đại Nhi, nàng tự động thủ hay để vi phu làm thay?"

Âm thanh ôn nhu của Dạ Khuynh Thành vang lên, nhưng cũng không phải là nói với ả, không chỉ có vậy, hắn còn tính toán tự mình động thủ giết ả, ha ha, đây là nam nhân mà ả yêu nhất, lại vì nữ nhân khác mà muốn giết mình, khiến lòng của ả cực kỳ khó chịu. (ng ta có yêu mi đâu mà nói như thể mi oan lắm =.=)

"Để tự ta ra tay."

Nữ nhân này dám can đảm gây sự với nàng, nơi nơi đều đối nghịch cùng nàng, như vậy thì phải có can đảm tiếp nhận lửa giận của nàng, nàng không muốn mượn tay người khác, nàng muốn địch thân xé nát ngạo khí của ả ta, khiến cho ả ta hối hận vì đã chọc giận nàng.

"Tốt, vậy nàng hãy dùng cái này đi, đừng dùng tay nữa, ta sẽ đau lòng."

Hai cái tát vừa rồi không hề nhẹ, khẳng định tay Đại Nhi đang rất đau, hắn liền đưa Long đằng tiên cho Tuyết Đại, chính mình liền lùi sang một bên.

Tuyết Đại cầm lấy long đằng tiên, cười lạnh đi về phía Thượng Quan Cẩn Du, nàng tiến một bước, Thượng Quan Cẩn Du liền lùi về phía sau một bước.

Lùi? Vô luận ngươi lui đến chỗ nào, đều không chạy khỏi cái chết, Tuyết Đại vung roi, hung hăng quất về phía Thượng Quan Cẩn Du, roi xẹt qua không khí, tựa như lưỡi dao sắc bén phóng về phía ả.

"A!"

Một tiếng hét thảm thiết vang lên, thân thể ả bị roi hất lên bay ra xa, hung hăng ngã trên mặt đất, bởi vì roi không có trực tiếp quất lên người ả, cho nên thân thể không hề có vết thương nào, không giống với kẻ lúc trước bị bổ làm đôi.

Tuy thân thể không bị thương, nhưng roi lại tạo thành lưỡi dao sắc bén xẹt qua mặt ả, để lại một vết thương sâu tới xương, nhìn cực kì kinh khủng.

"Ngươi đồ tiện nhân! Dám hủy mặt ta, ngươi sẽ không được chết tử tế! Ta xuống địa ngục cũng sẽ nguyền rủa các ngươi, biến thành lệ quỷ hàng đêm ám ngươi, khiến ngươi sống không bằng chết!"

Cùng với tiếng kêu thảm thiết, ngũ quan Thượng Quan Cẩn Du đã vặn vẹo biến hình, bộ dạng giống hệt lệ quỷ dưới địa ngục, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Đám quan viên bên cạnh cũng bị khuôn mặt kinh khủng của ả dọa, trời ạ, khuôn mặt này là sao, vết thương sâu tới xương, máu thịt lẫn lộn, trên mặt lại bê bết máu, hai mắt trừng lớn, thật là giống quỷ dữ!

"Nếu ngươi muốn thì cứ việc, nhanh một chút xuống đó đi, có lẽ đó mới là nơi ngươi nên thuộc về."

Đang lúc nàng chuẩn bị giơ roi một lần nữa, đột nhiên trước mắt xuất hiện một mảnh hắc vụ, ngăn chặn tầm mắt của nàng.

"Đại Nhi!"

Dạ Khuynh Thành vội vàng kéo Tuyết Đại qua, để cho nàng dựa vào ngực mình, khẩn trương nhìn một lượt, xem trên người nàng có vết thương nào hay không.

"Ta không sao."

Hắc vụ kia không có độc, cho dù có độc cũng không thể tổn thương tới nàng được.

Khi hắc vụ tản đi, Thượng Quan Cẩn Du đã biến mất, ngay cả thi thể Hiên Viên Triết cũng biến mất theo.

"Oa, sao lại không thấy nàng ta rồi? Ngay cả thi thể hoàng thượng cũng không thấy?"

"Đúng nha, thật sự là quá kỳ quái rồi!"

Những người đó đều không thể tin được nhìn thi thể đã biến mất, vẻ mặt kinh ngạc đến cực điểm.

"Mặc kệ đi, chúng ta vẫn là nhanh đến bái kiến tân hoàng và tân hoàng hậu đi."

Có người dẫn đầu, đoàn người giống như tỉnh lại, gật gù, cho rằng hắn nói rất đúng.

"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"

Một đám đại thần đều nhanh nhẹn hướng về phía hai người đang ôm ấp mà quỳ xuống, miệng cũng không quên khẩu hiệu quen thuộc khi bái kiến hoàng thượng cùng hoàng hậu.

"Đại Nhi, nàng có muốn làm hoàng hậu không?"

Đối với ngôi vị hoàng đế hắn cũng không quan tâm lắm, nhưng nếu Tuyết Đại nguyện ý làm hoàng hậu của hắn thì hắn cũng sẽ cùng nàng bồi chơi, chỉ là...

"Không thích."