Editor: Cẩm Băng Đơn

Giang Ngư Ngư cũng không nghĩ nhiều, "Vậy anh thức dậy cũng thật là sớm."

"..." Hách Liên Dạ tiếp tục yên lặng hộc máu trong lòng.

Bởi vì vừa đi vừa ăn, cho nên Giang Ngư Ngư chỉ chuẩn bị bữa sáng đơn giản, một vò sữa chua, còn có mấy khối điểm tâm.

Ăn và ăn, nàng lại nghĩ tới Hách Liên Thần, nhưng động tác sẽ không theo đó mà thả chậm.

"Sao thế?" Hách Liên Dạ nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn rõ ràng có cảm xúc sa sút của nàng.

Giang Ngư Ngư chưa bao giờ nói bí mật quan trọng gì với y, nhất là thân phận đặc thù của Thái tử, lại có mối quan hệ căng thẳng với Hách Liên Dạ, cho nên về quan hệ của nàng và Thái tử, nàng càng không nhấc tới một chữ.

Nhưng bây giờ, nàng lại đột nhiên rất muốn nói chút gì đó.

"Nghĩ tới một người."

"... Nam nhân?"

"Ừh."

"... Biểu ca của nàng?" Giọng nói mang theo dấm chua nồng đậm lại xuất hiện.

Phụt... Thì ra anh ta thích ăn dấm chua như vậy, Giang Ngư Ngư cố tình nặng nề lắc đầu, "Không phải.”

Được, rất tốt, lần này lại đổi thành người khác mà nhớ nhung, y lại có thêm một tình địch! Dung nhan tuyệt mỹ đen vài phần, y lại hỏi, "Đường đệ của biểu ca nàng?"

Vì sao nàng có nhiều thân thích như vậy, vì sao y lại có nhiều tình địch như vậy...

Nâng cằm lên, Giang Ngư Ngư nháy mắt mấy cái, không thừa nhận cũng không phủ nhận, nhìn giống như có chút cam chịu.

"... Biểu ca nhà nàng, lão Tam, Lão Tứ, lão Ngũ..." Hách Liên Dạ phải biết rõ tình địch mới số một của y là ai, cho nên kể vài tên, muốn xem Giang Ngư Ngư có phản ứng gì.

Nhưng kể một loạt tới chín người, nàng cũng không có chút phản ứng.

"Vương gia anh đừng nản chí," Thấy y không nói chuyện, Giang Ngư Ngư lập tức "thiện lương" cổ vũ y, "Tính ra việc này không gấp được, lần sau anh nhất định có thể thuận lợi đếm tới hai con số!"

Nghe vậy, Hách Liên Dạ chợt nghiêm mặt, giọng điệu cũng trở nên uy nghiêm mà nguy hiểm, "Tiểu nha đầu, thật ra bổn vương có một thói quen..."

"Thích nữ giả nam trang?" Giang Ngư Ngư tiếp tục "khéo hiểu lòng người".

"..." Muốn "uy hiếp" nàng lại bị nàng đùa đến rốt cuộc nói không nên lời, Hách Liên Dạ thật sự nhịn không được mà cười, véo véo mặt nàng, "Nàng đó, khi nào thì mới có thể sợ ta chút đây?"

Ở trước mặt tiểu nha đầu này, y thậm chí hoài nghi hai mươi mấy năm làm người của mình đều là một cơn ảo giác. Thân phận huyền bí ở trong bóng tối của y cũng không uy hiếp gì đến thiên hạ, còn bên ngoài, y cũng không dùng một ánh mắt khiến cho đám người trong cung này câm như hến được.

Giang Ngư Ngư rất thuần lương nháy mắt mấy cái, "Vương gia hi vọng tôi sợ anh?"

"Không hy vọng," Y vừa bực mình vừa buồn cười nhìn gương mặt nho nhỏ gạt người này của nàng, "Nếu nàng thực sự sợ ta, thì sẽ không còn là tiểu nha đầu ta thích nữa."

"A?" Nàng khiếp sợ "A" một tiếng, Giang Ngư Ngư rất "rối rắm" mà vò vò khăn tay, giọng điệu sợ hãi, "Nhưng mà tôi rất sợ Vương gia..."

Nếu y có để râu, bây giờ y thật sự rất muốn biểu hiện một chút "Tức giận đến dựng râu trừng mắt"!

Không khách khí nhéo nhéo mặt nàng, giọng điệu Hách Liên Dạ hoàn toàn là không thương lượng, "Ngư Ngư, nàng chết tâm đi, lời Hách Liên Dạ ta từng nói, thì chưa bao giờ đổi ý, thích người nào..." Y nâng cằm của nàng lên, nhìn vào mắt nàng, gằn từng chữ, "Thì không cho phép chùn bước, vĩnh viễn sẽ không thay lòng, vĩnh viễn sẽ không buông tha."

"..." Giang Ngư Ngư nghiêm túc nghĩ nghĩ, "Tôi cảm thấy vẫn là 'Vĩnh viễn sẽ không cướp đồ ăn của nàng thì tốt hơn."

"Được, vĩnh viễn sẽ không cướp đồ ăn của nàng, " Hách Liên Dạ cười ha ha hứa hẹn, "Không chỉ là ăn, thứ gì tốt nhất ta có đều sẽ đưa cho nàng cất, dưới gầm trời này ta yêu quý nàng nhất, đối xử tốt với nàng còn hơn cả chính mình, giờ đã vừa lòng chưa?"

"..." Sẽ có người không hài lòng sao? Người đàn ông này... Thật ra đúng là không phải chọn.

Nói xong lời hứa hẹn, nhưng Hách Liên Dạ cũng chưa từng quên lúc nãy nàng nói mấy câu hại y uống thùng dấm chua.

Ánh mắt lại trở nên nguy hiểm, y bắt đầu "thẩm vấn" nàng, "Ngư Ngư, vừa rồi nàng nghĩ tới ai?"

"Nghĩ tới một người bằng hữu." Mím mím môi, lần này Giang Ngư Ngư thành thật trả lời.

"Bằng hữu rất quan trọng ư?"

"Ừh." Giang Ngư Ngư nghĩ nghĩ, "Bằng hữu quan trọng nhất ở kinh thành."

Nàng không muốn tiết lộ thân phận của Thái tử, chỉ muốn tâm sự với Hách Liên Dạ chuyện này. Đương nhiên, tất cả tin tức mấu chốt nàng đều sẽ không nói ra.

"Nam nhân?" Câu hỏi của Hách Liên Dạ không ít.

Giang Ngư Ngư kỳ quái nhìn y, "Người này mà anh cũng ghen ư..."

Không ngờ lại có người bình tĩnh thừa nhận, "Đúng thế, ghen đấy."

"..." Giang Ngư Ngư hết chỗ nói rồi, ham muốn chiếm hữu của thùng dấm chua này thật là mạnh kinh khủng, nhưng đàn ông mà cứ thích ăn dấm chua bậy bạ như thế, rất không đáng yêu!

Quả nhiên chẳng ai hoàn mỹ, Hách Liên Dạ cũng có khuyết điểm.

Vừa nghĩ như vậy, nàng liền ngây ngẩn cả người.

Trước đó, Hách Liên Dạ ở trong lòng nàng là hoàn mỹ ư? Ngẫm lại... Hình như đúng là như thế.

Tuy rằng nàng cứ hay nói y biến thái, nhưng mạnh mẽ đến biến thái cùng phúc hắc đến biến thái, thật ra... cũng có thể nói là ưu điểm.

Nhưng người nào đó lại đúng lý hợp tình, "Ngư Ngư, cho tới bây giờ ta chưa từng can thiệp tới bằng hữu của nàng."

Giống như cái lần bị tập kích ở sơn động, lúc đó nàng bị thương còn vội vã đi ra ngoài, dựa vào tính cách có cừu oán tất báo của nàng, cũng chưa từng hỏi qua y có bắt được cái kẻ xông vào kia hay không, càng chưa từng nói qua muốn báo thù, đủ loại dấu hiệu cho thấy, nàng quen biết người kia, hơn nữa khả năng còn rất quen thuộc.

Nhưng sau đó y cũng không hỏi lại nàng, lúc đó y hoàn toàn có thể theo dõi nàng, tìm được người nàng muốn gặp, nhưng y không làm như vậy.

Trong vấn đề kết giao bằng hữu, y cho nàng đủ không gian, cũng tin tưởng nàng tự có chừng mực, cho nên một chữ cũng chưa từng can thiệp vào.

Chuyện này... Suy nghĩ một chút, Giang Ngư Ngư gật đầu thừa nhận.

Y đang ghen cái gì?

Giọng Hách Liên Dạ không vui, "Nàng nói hắn là bằng hữu quan trọng nhất của nàng ở kinh thành."

"... Đúng vậy." Mờ mịt trừng mắt nhìn, lần này Giang Ngư Ngư thật sự mờ mịt, những lời này có vấn đề gì sao?

Hách Liên Dạ lại càng không bình tĩnh được nữa, "Vậy ta thì sao?" Tiểu nha đầu này đặt y ở vị trí nào hả?

"Anh chỉ muốn làm bằng hữu của tôi?" Giang Ngư Ngư kinh ngạc thốt ra.

Lời mới vừa ra khỏi miệng, nàng liền hối hận rồi. A... Nói cái gì thế!

Trên mặt đỏ ửng, nàng làm bộ bình tĩnh bắt đầu lục lọi đồ ăn trong bao.

Hách Liên Dạ lại không buông tha nàng, cười cười lại gần, "Vậy nàng nói xem, ta còn muốn làm người nào của nàng?"

"Chủ nợ?" Nụ cười nhẹ của y làm người nghe say đắm, Giang Ngư Ngư rất không bình tĩnh ăn nói bừa bãi.

Nhưng Hách Liên Dạ lại có dáng có vẻ tự hỏi, vài giây sau, cười nhạt gật đầu, "Cũng có thể nói là như vậy, cả trái tim của ta đều dừng ở trên người nàng, luôn luôn ngóng trông vào một ngày nào đó nàng sẽ có thể đưa ta cả trái tim, nói như vậy, quả thật cũng có thể xem ta như là chủ nợ của nàng, nàng thiếu chủ nợ cả trái tim."

"..." ‘Giải thích’ gượng ép lại buồn nôn như thế, cũng chỉ có y mới nghĩ ra!

Nhưng người nào đó lại càng buồn nôn hơn...

Đương nhiên, chính y tuyệt đối sẽ không cảm thấy điều đó buồn nôn, việc thổ lộ tâm ý đối với nữ nhân mình âu yếm, có cái gì không đúng chứ? Chẳng lẽ muốn y giấu diếm không nói, để tiểu nha đầu này mỗi ngày đi đoán tâm tư của y?

Đại nam nhân chủ động một chút, có cái gì không đúng chứ?

Cho nên người nào đó bắt đầu chủ động rồi...

"Ta đương nhiên hi vọng có thể làm người quan trọng nhất cũng là người yêu duy nhất của nàng, nhưng ta cũng muốn làm bằng hữu quan trọng nhất của nàng, người nhà... ta muốn trong sinh mệnh của nàng, tất cả người quan trọng nhất chính là ta."