Giang Ngư Ngư vẫn rất bình tĩnh, "Thân thích của tôi càng đa tài hơn đấy." Đều là đàn ông nhân tốt, tạo phúc cho anh em.

"... Bọn họ thật sự xuất sắc giống như Vương gia?" Hà Nghiêm không tin, "Ngay cả dung mạo cũng tương tự Vương gia?"

Nam nhân có nhân phẩm tốt quả thật có không ít, nhưng ngay cả dung mạo cũng giống... Người phong hoa tuyệt đại như Vương gia bọn họ, sao có thể vừa cầm vừa nắm!

Nếu lấy ví dụ cho từng người một thì có lẽ sẽ nói đến trời tối cũng chưa xong, cho nên Giang Ngư Ngư bình tĩnh mà lôi chiến thắng không ai có thể của anh họ ngoài hành tinh của mình ra.

"Tôi có một biểu ca rất truyền kỳ cũng rất thần bí," Giang Ngư Ngư vô cùng quả quyết nói, "Cho dù so với cái gì, thiên hạ đều không có ai có thể so được với huynh ấy."

Đây thật sự là đẳng cấp khen ngợi vô cùng cao, đuôi khóe mắt liếc về phía bóng dáng vừa mới đến gần, nghe vậy thì dừng bước chân lại. Hà Nghiêm yên lặng xoa xoa mồ hôi lạnh, muốn lập tức nói sang chuyện khác, nhưng lại khóc ròng phát hiện, bóng dáng dừng bước kia làm một thế tay với hắn, tỏ ý hắn hỏi tiếp.

Hà Nghiêm bất đắc dĩ, đành phải hỏi, "Hắn... Là dạng người gì?"

Giang Ngư Ngư hoàn toàn không nghĩ tới Hách Liên Dạ sẽ sang bên này tìm nàng, nàng không có khinh công, hoàn toàn không phát hiện có người vừa mới lại gần.

Cho nên nàng ăn ngay nói thật đáp, "Anh và Lãnh Mộc hẳn là rất quen thuộc nhỉ?"

"Biểu ca ngài có cùng cảm giác với Lãnh đầu gỗ?" Hà Nghiêm cũng giống như đệ đệ Hà Túc, đều kêu Lãnh Mộc "Lãnh đầu gỗ".

"Không phải, khí tức của biểu ca tôi không bằng một phần mười của Lãnh Mộc." Suy nghĩ một chút, Giang Ngư Ngư rất thận trọng mà sửa miệng lại, "Một phần hai mươi đi."

"..." Hà Nghiêm mờ mịt nhìn nàng, tỏ vẻ mình vô năng tưởng tượng.

"Sự tích" của lão anh họ, nói hơn mấy ngày mấy đêm cũng nói không hết, lo lắng Hà Nghiêm là người cổ xưa có tư tưởng bảo thủ, năng lực tâm lý tiếp nhận có thể không được tốt, Giang Ngư Ngư bèn chọn một chuyện "đơn giản" mà nói, "Tỷ như bắt đầu từ lúc ba tuổi, biểu ca tôi đi tới đâu, nơi đó liền an tĩnh trong nháy mắt."

Hà Nghiêm không nói gì mà giật giật khóe miệng, "Chỉ có vậy?" Nếu hắn mang theo hai con dao phay, ánh mắt có sát khí ra trận, tám phần cũng có thể dọa cho không ai dám mở miệng.

"Tôi không phải nói người, mà là côn trùng kêu vang, chim hót, mèo meo meo, chó gâu gâu... Không có mệnh lệnh của biểu ca, chỉ cần là sinh vật thở lấy hơi, đều không dám mở miệng ở trước mặt biểu ca tôi."

Đây mới thực sự là khí tức cường đại! Hơn nữa năm ấy lão anh họ mới ba tuổi...

Giang Ngư Ngư lòng còn sợ hãi nói, "Năm ấy tôi một tuổi, biểu ca vừa gọi tên tôi thì đã dọa tôi khóc, nhưng theo trưởng bối trong nhà nói, tôi bò đến nơi không có biểu ca mới dám khóc thành tiếng..."

Trong đầu Hà Nghiêm chậm rãi hiện lên một hình ảnh Ma vương giết người...

Hình ảnh như vậy, khiến khóe mắt của hắn co rút, đột nhiên có cảm giác không ổn.

Len lén nhìn sắc mặt chủ tử, hắn hỏi, "Vậy Vương phi... Nhất định ngài rất sợ rất ghét biểu ca kia nhỉ?"

"Ai nói? Tôi sùng bái biểu ca của tôi nhất ~" Sợ thì sợ, nhưng có anh họ mạnh mẽ lại không gì làm không được, vẫn là mục tiêu nàng nổ lực.

Chỉ là sau này nàng phát hiện, làm một người Địa Cầu đúng chuẩn, dù nàng cố gắng thế nào cũng không theo nổi một phần mười của lão... Cho nên nàng liền thực tế một chút, đổi thần tượng của mình thành anh họ nhỏ cùng là người Địa Cầu.

Nói đến thần tượng từ nhỏ đến lớn của mình, ánh mắt Giang Ngư Ngư liền sáng ngời.

Nếu một ánh mắt cũng có thể gây hiểu lầm, thì dễ dàng lý giải ánh mắt này thành... thiếu nữ ôm ấp mộng xuân.

Cái này không thể trách Hà Nghiêm suy nghĩ lung tung, ở cổ đại, bà con trong họ cũng có thể kết hôn với nhau, nhất là Giang Ngư Ngư chưa từng khen ngợi Hách Liên Dạ, nhưng nhắc tới biểu cả của nàng thì miệng đầy tán thưởng.

Tiếp tục vụng trộm liếc nhìn sắc mặt khó coi của chủ tử, hiện tại Hà Nghiêm càng khẩn trương hơn.

Thật ra người biểu ca này vẫn chưa xuất hiện có thể tạm thời không lo lắng, dù sao hắn ta cũng không ở ngay trước mặt, không phải sao?

Hiện tại kẻ địch bày ra trước mắt chính là.... Hoàng huynh của Vương gia bọn họ, Thái tử đương triều Hách Liên Thần.

Người Vương phi vừa mới nói, làm cho người ta cảm thấy rất giống Thái tử!

Mỗi lần Thái tử xuất hiện, bởi vì hơi thở rét lạnh đến cực điểm kia, dường như có thể khiến cho bầu không khí đông lạnh cừng đờ lại, đừng nói là người, mà ngay cả côn trùng chim chóc gần đấy cũng theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm, không dám phát ra âm thanh nào.

Vương phi yêu thích chính là loại người này?

Thái tử vốn phù hợp với sở thích của nàng, hơn nữa giữa hai người thiếu chút nữa còn đính ước thành công, phụ thân của Vương phi là Trình đại nhân cũng nhất định kiên trì gả Vương phi cho Thái tử.

Vậy, vậy... chẳng lẽ Vương gia bọn họ gặp nguy hiểm sao?

Hà Nghiêm vẫn cảm thấy chủ tử nhà mình thiên hạ vô địch, cho nên hiện tại đoán chừng rất kinh sợ rồi.

Khóe miệng co giật nhìn về phía Giang Ngư Ngư, hắn lại phát hiện vị Tĩnh Vương phi tương lai này đang nghiêm túc nhìn trời.

"Vương phi, ngài đây là..."

"Nhìn xem biểu ca của tôi có xuất hiện hay không." Giang Ngư Ngư chống hai tay lên cằm, vẻ mặt ao ước, giương mắt nhìn bầu trời trên đỉnh đầu.

Nếu lão anh họ thật sự đến cổ đại, vậy sẽ chọn phương thức xuất hiện gì đây?

Cưỡi Cự Long phun lửa gào thét bay tới, hay là "khiêm tốn" một chút, đi theo một tia chớp mà bình tĩnh hiện thân?

Không đúng không đúng, lão anh họ mà xuyên qua thời không, sao có thể dùng phương thức thuộc về loài người như vậy, tình huống chân thật, hẳn là trên trời xanh vạn dặm không có bóng mây, đột nhiên có một bàn tay vươn ra, xé rách bầu trời, sau đó khuôn mặt tuấn mỹ vô trù nhưng không có chút cảm xúc của lão anh họ đột nhiên xuất hiện ở cuối chân trời...

Tưởng tượng hình ảnh kia một chút, Giang Ngư Ngư rùng mình một cái, yên lặng cúi đầu vẽ vòng vòng.

Ô... Nàng sợ anh họ của nàng...

Nhưng sợ thì sợ, hiện tại trong lòng nàng... "Tôi nhớ biểu ca của tôi." Nàng thì thào lẩm bẩm.

Nếu anh họ của nàng ở chỗ này, cổ họng của nàng sẽ lập tức khỏe lại ngay, đừng hỏi anh họ của nàng tại sao lại làm được, bởi vì đó là bí mật của người ngoài hành tinh...

Mặc dù câu nói "Tôi nhớ biểu ca của tôi." này có âm lượng rất nhẹ, nhưng hiệu quả lại kinh động lòng người, Hà Nghiêm cả kinh sắp ngã xuống đầu tường.

Cứu mạng với! Vì sao vừa rồi hắn lại tò mò hỏi Vương phi nhìn trời làm gì chứ? Nếu không phải hắn nhiều chuyện hỏi, Vương phi cũng sẽ không nói câu này!

Nhìn thấy khuôn mặt của Hách Liên Dạ gần như đen thui toàn bộ, Hà Nghiêm lau mồ hôi lạnh, vội vàng muốn xoay chuyển tình thế, "Hôm, hôm nay trời lạnh, thời gian dùng bữa tối cũng đã tới rồi, ngài mời anh họ của ngài tới đây làm gì?"

Chẳng thèm quản câu hỏi này có ngốc hay không, trước tiên nói trọng điểm cái đã!

Giang Ngư Ngư không nói gì liếc hắn một cái, sau đó thu hồi tầm mắt lại, "Dù sao tôi chính là nhớ đến biểu ca của tôi."

Anh họ vừa đến, cổ họng này sẽ tốt lên, vậy có thể mặc sức ăn vặt rồi!

Lúc này mặt của Hách Liên Dạ thực sự đen hoàn toàn...

Lúc đầu cứ tưởng tiểu nha đầu này không thông suốt, hiện tại xem ra hoàn toàn không phải như vậy.

Nàng thích nam nhân lạnh đến mức không giống người sống kia? Quả thật rất kém xa tác phong của y.

Cũng tựa như quy củ ở cổ đại họ hàng có thể kết hôn với nhau, Hách Liên Dạ cũng hiểu lầm.

Không chỉ như thế, y vốn tưởng rằng nàng không có cảm giác với bất kỳ nam nhân nào, nhưng vừa rồi nghe nàng nói vậy, cảm thấy năm đường ca hai đường đệ hai biểu ca còn có bảy đường đệ của hai biểu ca của nàng đều rất tốt.

Đây chỉ là thuận miệng nàng nhắc tới, về cuộc sống trước kia của nàng, nàng không nói một chữ, có lẽ nàng còn biết rất nhiều nam nhân nàng cảm thấy hết sức xuất sắc.

Nói cách khác... "kẻ địch" là dùng chồng chất để tính.

Hách Liên Dạ không thể bình tĩnh nữa rồi.