Editor: lactinhpham

Beta: Trang

Trong lúc hắn đang nghĩ đến ý tưởng sấm sét đánh người này thì thấy vẻ mặt vui mừng của Triệu công công dẫn theo một đám hạ nhân tay cầm hộp đựng thức ăn đi tới.

“Vương gia, bữa trưa của ngài chuẩn bị xong rồi ạ.” Khuôn mặt không còn trẻ cười vui vẻ biến thành một đóa hoa cúc trắng, cước bộ của Triệu công công nhẹ nhàng đến sắp nhảy dựng lên, vui mừng đến mức ngay cả nói cũng không nói ra được.

Rốt cuộc là có chuyện gì đáng để cho hắn vui vẻ thành bộ dạng như thế này?

Hách Liên Dạ vẫn đứng nguyên tại chỗ, chưa trở về thư phòng, y nghe vậy thì rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp nhìn Giang Ngư Ngư vẫn còn đang ăn điểm tâm, đôi môi xinh đẹp mím lại thật chặt, giống như tâm trạng không được tốt.

Vẻ mặt vui mừng chợt cứng đờ, trái tim của Triệu công công ‘lộp bộp’ nặng nề nhảy một cái, mơ hồ cảm thấy có chuyện không ổn.

Quả nhiên, Hách Liên Dạ nguyện ý thua cược xoay người đi đến thư phòng, dường như thật sự muốn đi ăn cơm, nhưng chỉ mới bước một bước thân hình chợt cứng đờ, y nhanh tay che miệng, bả vai đột nhiên run rẩy hai cái, cố gắng kiềm chế tiếng ho khan bật ra khe hở ngón tay, mà cùng lúc đó, Triệu công công hoảng sợ phát hiện ở giữa khe hỡ ngón tay của y có chảy ra tơ máu.

Nguy rồi......Vương gia thổ huyết rồi!

Triệu công công sợ tới mức chân mền nhũn, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, vừa vội vàng vừa gắng gượng chống đỡ, kéo giọng nói lanh lảnh hô to,”Mau gọi thái y, gọi thái y!”

Những người khác bị bệnh cũng chỉ tìm đại phu nhìn xem, nhưng vị này thì không giống vậy, vị này bị bệnh....

Nghĩ đến hậu quả đáng sợ kia, cả người Triệu công công khẽ run rẩy, lại quỳ rạp xuống đất, “Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết.....”

Hết lần này đến lần khác cũng chỉ có một câu này, ngay cả xin tha mạng hắn cũng không dám nói.

Có thể không đáng chết sao, cô nương có ánh mắt rất ngai ngốc và cử chỉ cổ quái này chính là do hắn mang tới!

Từ nhỏ Vương gia chính là nhân long chi phượng, mấy năm nay cái gì cũng chưa từng thua người ta, đương nhiên sẽ có chút tâm cao khí ngạo, hiện tại bị thua bởi một tiểu nha đầu không có danh tiếng gì, có thể không bực bội sao!

Thân thể của Vương gia vốn còn yếu, hơn nữa mười ngày nay cũng chưa ăn gì, cấp hỏa công tâm, nếu…. nếu truy cứu trách nhiệm, khiến cho vị chủ tử không thể trêu chọc này thổ huyết, đều là do hắn làm hại ah!

Triệu công công sợ đến sắp cháng váng, lại không chú ý tới từ khi Hách Liên Dạ bắt đầu “thổ huyết”, hai thuộc hạ trung thành và tận tâm của y lập tức rơi vào trong trạng thái mù mịt.

…..Đó là cái gì? Hạ Nghiêm dùng ánh mắt hỏi Hà thúc.

…..Bánh Sơn Tra? Hà thúc cũng đang rối rắm.

Nói bậy! Vương gia chưa bao giờ ăn đồ ăn vặt, hơn nữa cho dù có ăn, Vương gia cũng sẽ không bất nhã mà nhổ ra trước mặt mọi người như vậy!

Bọn họ đã quen nhìn Vương gia nhà mình luôn luôn cường đại và dũng mãnh, cho nên mờ mịt nhìn nhau trong chốc lát, lúc này đột nhiên giật mình một cái, lập tức đổi thành vẻ mặt khẩn trương, tiến lên, “Vương gia ngài đừng quá kích động, cơ thể ngài còn yếu, có thể không chịu nổi sức ép!”

“Đúng vậy đúng vậy, xin Vương gia bớt giận, bảo trọng thân thể mới là quan trọng!”

Nguy hiểm thật nguy hiểm thật, trước đó Vương gia không dặn dò bọn họ, thiếu chút nữa là không diễn tốt đợt này!

Bất quá lại nói…. Rốt cuộc Vương gia phun ra cái gì? Dù sao không phải là máu là được, Vương gia của bọn họ chỉ biết khiến cho người khác hộc máu mà thôi!

Hách Liên Dạ rất “suy yếu” khoát tay, “Bổn vương không có việc gì!”

Nâng tầm mắt lên, lại vừa vặn chạm ngay ánh mắt của Giang Ngư Ngư.

Giang Ngư Ngư luôn ở bên cạnh không mở miệng nói lời nào, vốn là còn đang ăn giỏ điểm tâm kia, sau đó bởi vì Hách Liên Dạ “thổ huyết” khiến cho bọn hạ nhân đến đưa thiện đều rối loạn trận cước, nàng cũng rất có năng lực tổ chức hệ thống…… đem bữa trưa của Hách Liên Dạ “tổ chức hệ thống” đến trước mặt mình.

Ngại thời tiết hơi lạnh đứng ở bên ngoài thì đồ ăn sẽ mau nguội lạnh, nàng còn tự thân vận động mang giỏ thức ăn đi đến thư phòng, chén bát đều được bày ra xong, vừa ăn vừa thưởng thức tiết mục kỳ lạ ở trong viện.