Người đã ra khỏi hồ, đi đến bên cạnh nàng - Hách Liên Dạ khẽ mỉm cười: "Đáng tiếc... quy củ là quy củ, người tự tiện xông vào, chết."

Chỉ trong thời gian nháy mắt mấy cái, y đã khoác ngoại bào rồi một chiêu khống chế nàng, tốc độ nhanh như quỷ mị này, quả thật làm cho người ta bội phục.

Nhưng tốc độ mặc quần áo của y cũng thật nhanh, không biết có phải do thường xuyên bị người ta nhìn trộm nên mới luyện thành hay không?

Hoàn toàn không tự cảm thấy nguy cơ xảy ra với cái mạng nhỏ của mình, Giang Ngư Ngư vẫn đang miên man suy nghĩ ở đâu đó.

Sau khi tiếng nói của Hách Liên Dạ vừa dứt, nàng giống như vừa hoàn hồn hỏi y: "Vương gia này, nếu tôi nói cho anh một ý kiến cực kỳ quan trọng, anh sẽ thả tôi ra không?"

"Ý kiến gì?"

"Vương gia đồng ý với tôi trước đã."

Khoé môi bất ngờ khẽ cong lên, Hách Liên Dạ lộ ra một nụ cười yếu ớt lại dịu dàng mị hoặc: "Bổn vương cũng không vội biết, như vậy đi, kiếp sau cô lại nói cho ta biết."

Quả nhiên đủ biến thái!

Đối phó với kẻ biến thái vô lương tâm thì phải dùng chiêu càng vô lương tâm hơn hắn!

Mắt nhìn thấy tay của Hách Liên Dạ sắp thật sự bóp chặt, Giang Ngư Ngư đột nhiên hô to: "Lưu manh ¾¾"

Nàng không có nội lực nên âm thanh cũng không to đến mức vang trời, nhưng vì bây giờ là ban đêm yên tĩnh nên âm thanh vẫn có thể truyền đi thật xa.

"..." Hà Nghiêm đang thấp thỏm đợi ở bên ngoài lảo đảo một cái, ngã lăn ra đất.

"..." Chính Hách Liên Dạ cũng giật giật khoé miệng một chút.

Xông vào nơi y tắm còn nói người khác là lưu manh?

Giang Ngư Ngư bình tĩnh nháy mắt mấy cái: "Mẹ nói, nhìn thấy đàn ông không mặc quần áo thì phải kêu như vậy."

Vì có sự bảo vệ của Hách Liên Dạ nên người của Tĩnh Vương phủ thực sự đều không sợ trời không sợ đất.

Nhưng bọn họ lại cực kỳ mẫn cảm với một từ ¾¾ lưu manh.

Bởi vì Hách Liên Dạ vô cùng đẹp! Không chỉ người của Tĩnh Vương phủ mà dường như mỗi người gặp qua Hách Liên Dạ đều có một nhận thức chung: trên đời này chỉ có Hách Liên Dạ mới xứng với câu "Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu."

Sắc đẹp trước mắt, lưu manh như tre già măng mọc...

Tiếng tăm của Giang Ngư Ngư rất vang dội trong Vương phủ, cho nên mặc dù tới chưa bao lâu nhưng mọi người đều có thể nhận ra âm thanh của nàng.

Còn tưởng rằng nàng đang giúp Hách Liên Dạ kêu cứu, mọi người trong vương phủ nổi giận, cầm "vũ khí" gần mình nhất chạy như điên về hướng phòng ngủ của Hách Liên Dạ.

Trên người Hách Liên Dạ bây giờ chỉ khoác một trường bào, quần áo không chỉnh tề, loại hình ảnh này tuyệt đối không thể để xuất hiện trước mặt mọi người.

Y hơi nghiêng đầu, muốn cách khoảng không lấy bộ quần áo tới đây, nhưng y chỉ vừa nghiêng đầu thì Giang Ngư Ngư cũng bất ngờ nghiêng đầu theo, cắn vào tay Hách Liên Dạ một cái.

Vừa nhận ra, Hách Liên Dạ nhanh chóng dùng một tay điểm huyệt nàng, nhưng dù gì miệng của Giang Ngư Ngư cũng đã đến gần tay y quá rồi, tuy đã bị cản lại, không thành công cắn được, nhưng miệng của nàng cũng đã chạm nhẹ vào mu bàn tay y.

Loại cảm giác mềm mại xa lạ này làm cho Hách Liên Dạ ngây ngốc một chốc.

Người nào đó chưa cắn người thành công cũng không nổi giận mà cười như một con thỏ nhỏ: "Vương gia, bây giờ cũng không còn sớm, anh nên thả tôi về đi."

Chuyển đề tài cực nhanh, giống như tự nhiên bị mất trí nhớ, chuyện vừa nãy đều quên sạch.

Cười rất "dịu dàng" rồi liếc nàng một cái, Hách Liên Dạ xoay người đi thay quần áo, giọng nói thản nhiên từ sau bình phong truyền ra: "Ta đã từng trúng độc một lần vào hai mươi hai năm trước."

"A..." Giang Ngư Ngư rất kinh ngạc: "Thì ra Vương gia đã lớn tuổi như vậy rồi."

"..." Ánh mắt Hách Liên Dạ liếc qua cái tay đã sưng lên vì trúng độc của mình, nghe vậy, con ngươi đen như mực không khỏi nhiễm chút ý cười.

Nói thật, nếu thật sự phải giết tiểu nha đầu này, y rất không nỡ.