Trác Diệp ngại thời tiết đầu thu sau giờ ngọ nóng nên trước khi ra cửa đã để Xảo Linh chải đầu giúp nàng và làm một kiểu búi tóc đơn giản, nhẹ nhàng. Xảo Linh chỉ cầm hai cây trâm, trực tiếp búi toàn bộ tóc nàng lên. Lúc đấy, Trác Diệp chỉ cảm thấy rất là sảng khoái, gọn gàng, cũng không nghĩ nhiều liền đi ra khỏi phủ.

Bây giờ thấy người bán hàng gọi nàng là phu nhân, lại thấy biểu lộ của Xảo Linh, trong lòng Trác Diệp mới có phản ứng. Nữ tử cổ đại mà búi hết tóc lên là người đã kết hôn, hơn nữa nàng còn mang theo một “Bánh bao nhỏ” bên người, người khác sẽ nghĩ rằng đây là con của nàng. Nữ tử cổ đại đều tảo hôn, hai mươi tuổi mà có con trai lớn như vậy cũng không lạ…

Trác Diệp nhàn nhạt liếc qua Xảo Linh, không nói gì thêm. Phu nhân thì phu nhân đi, dù sao nàng cũng không để ý cái gọi là thanh danh trong sạch.

“Tiểu…Tiểu thư…” Xảo Linh bị Trác Diệp nhìn, trong lòng thấp thỏm không yên, muốn nói lời xin lỗi lại không biết mở miệng thế nào. Thật ra, nàng thấy dung mạo Trác Diệp rất xuất chúng, sợ rằng cứ như vậy đi ra đường thì sẽ gặp phải hái hoa tặc. Mặc dù có Trịnh Càn và Trịnh Khôn nhưng phá hủy hứng thú dạo phố thì cũng không tốt, hơn nữa… Nàng cũng muốn đẩy quan hệ của Vương Gia và Trác Diệp một chút. Ít nhất để người khác biết rằng cô nương đã là của người ta rồi…

Chỉ là… Ban đầu Xảo Linh tưởng rằng Trác Diệp ngầm đồng ý. Dù sao từ lúc chải đầu cho đến khi xong cũng không thấy nàng có phản ứng gì… Nhưng bây giờ xem ra cũng không phải là chuyện như vậy…

Tiểu thư? Trác Diệp nhướn mày, nha đầu Xảo Linh này cũng thật là không phải thông minh bình thường. Với kiểu tóc bây giờ của Trác Diệp, nếu gọi nàng là cô nương như bình thường thì không ổn, nhưng gọi là phu nhân thì càng không nên, ngược lại, gọi là tiểu thư thì lại không tìm được khuyết điểm nào. Người khác lại không biết còn tưởng rằng nàng là nha hoàn hồi môn của mình.

“Ta đã chủ quan rồi, chưa từng lưu ý chi tiết tỉ mỉ này. Nhưng rõ ràng là em cũng đã không cẩn thận phạm vào khuyết điểm, cũng không thông minh như thời gian qua, lần sau chú ý một chút.” Khó có lúc Trác Diệp lấy cái mác chủ nhân làm giá đỡ, nhưng cũng biết điểm dừng.

“Vâng, Xảo Linh đã biết.”

“Phu nhân, tiểu công tử, mời dùng.” Đang lúc nói chuyện thì chủ quán đã đem bánh ngọt được cắt và gói cẩn thận đưa tới.

Trác Diệp nhận bánh ngọt, hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

“Tổng cộng sáu văn tiền.” Chủ quán tươi cười hớn hở nói.

Xảo Linh thanh toán tiền trước một bước, sau đó nói với Trác Diệp: “Trước khi ra phủ, Mộc quản gia đã đưa tiền tiêu vặt.”

Vôn là Trác Diệp muốn tự mình mua cho “Bánh Bao nhỏ” ăn, nhưng nghĩ lại, trên người nàng cũng chỉ có ngân phiếu thắng được trong hội thi thơ ở Trạm Châu mà Phượng Lâm Sách đưa, cũng không có tiền lẻ nên lại thôi. Tuy nhiên, nàng lại âm thầm ghi nhớ giá hàng của thời đại này.

Chia bánh ngọt cho “Bánh Bao nhỏ” và Xảo Linh mối người một phần, sau đó Trác Diệp tự cắn một cái trước: “Nếm thử đi, hương vị cũng không tệ lắm.”

Xảo Linh gật g đầu, trong lòng thở dài một hơi, vừa cúi đầu ăn bánh ngọt, vừa âm thầm nghĩ: Nhìn không ra cô nương hiền hòa nhưng khi sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn cũng dọa người như vậy…

“Tiểu Diệp tử nhìn nè, bên trong thật nhiều người. Chúng ta cũng đi qua xem nào.” Một ngón tay béo của “Bánh Bao nhỏ” chỉ về phía trước cánh đó không xa. Miệng vừa nói xong thì thân thể nhỏ bé đã không còn đợi được mà lao về phía trước.