Sau đó một lúc, Trác Diệp thở dài, quay sang nhìn Phượng Tam xin sự giúp đỡ: “Ừm… À…Tam công tử, xin hỏi …Có loại sách vở nào thuộc về lịch sử không?”

Phượng Tam mím môi nhìn nàng một lúc lâu, nói: “Đếm từ bên trái quyển sách thứ hai hàng thứ nhất đến quyển sách thứ tư.”

Trác Diệp buồn phiền nhìn ba vị trí mà Phượng Tam chỉ, đó là tầng cao nhất đấy! Cơ thể của nàng đối với chiều cao của con gái không tính là thấp, nhưng muốn lấy sách ở độ cao ấy vẫn có chút khó khăn. Thoáng nhìn cái ghế mình mới ngồi, con mắt Trác Diệp sáng ngời, thò tay chuyển cái ghế đến trước giá sách rồi giẫm đi lên, thuận lợi lấy được quyển sách kia.

Nhìn xem bề ngoài có đề hai chữ to “ Sử lục”, trong lòng Trác Diệp trầm xuống, nàng không nhớ rõ có loại sách lịch sử nào tên như thế này.

Bước xuống ghế, đứng trước giá sách, Trác Diệp không thể nào chờ đợi thêm được bắt đầu lật bản “Sử lục”.

Sau một lúc lâu, Trác Diệp cười khổ một tiếng, ngẩng đầu lên nói với Phượng Tam: “Ta mệt mỏi, đi về trước.”

“Được.”Phượng Tam thản nhiên nói.

Trác Diệp khép sách lại muốn thả vào chỗ cũ, chân vừa đụng phải cái ghế. Sau lưng lập tức truyền đến giọng nói lạnh lùng của Phượng Tam: “Trước hết cứ đặt sách trên giá.”

Thân hình Trác Diệp thoáng ngưng lại, sau đó theo lời đem sách đặt đại trên một hàng sách, nhấc chân đi ra ngoài cửa.

Phượng Tam đứng dậy, đi theo ngay bên cạnh Trác Diệp.

“Ta nhớ đường, Tam công tử không cần đưa tiễn đâu.” Trác Diệp thấy Phượng Tam đi hướng về phía chỗ ở của mình liền vội mở miệng nói.

“Ta tiễn ngươi.” Ngữ khí của Phượng Tam không cho từ chối.

Trác Diệp ngậm miệng lại, không nói gì thêm nữa.

Trở lại phòng ngủ, Trác Diệp ôm đầu gối ngồi ở trên gường, suy nghĩ rơi vào trầm tư.

Nàng sở dĩ muốn đọc sách là muốn biết rõ ràng mình xuyên vào thời đại nào. Lúc trước không tìm thấy sách vở nào có liên quan đến lịch sử liền lật bản ghi lại các nhân văn phong tình “nghe phong phanh chí”, nghĩ thầm ít nhiều cũng có thể biết được từ trong đó một chút tin tức. Thế mà nàng càng xem càng kinh hãi. Nàng biết rõ một vài địa danh nhưng lại không cùng thời kì với nhau, trên sách chỗ ghi lại địa danh, quốc gia, nàng rõ ràng đều chưa từng nghe qua. Chuyện này không bình thường rồi!

Chưa từ bỏ ý định, nàng liền hỏi Phượng Tam chỗ để sách lịch sử để xem, phát hiện quốc gia này rất lớn, hơn nữa còn là đại quốc phồn vinh. Quốc họ Phượng, hoàng đế Phượng lâm duệ là vị hoàng đế đời thứ năm của quốc, hiện đã trị vì được ba năm, niên hiệu phong trị. Trác Diệp không thể không tiếp nhận một sự thật, nàng mất phương hướng rồi!

Trác Diệp vẫn cho là Mạc Kiều Dương đã giảng cốt lõi tiểu thuyết xuyên không cho nàng rằng lịch sử vô căn cứ là do tác giả tưởng tượng, bịa đặt mà thôi. Hôm nay, cách nhìn của nàng về lịch sử thật sự hoàn toàn bị phá vỡ rồi.

Trác Diệp cười khổ, nếu là xuyên không vào lịch sử thời xưa, mặc dù không thể nói là tinh thông 5000 năm lịch sử của Trung Hoa nhưng đại khái cũng biết hướng nào nên đi, như đụng phải chiến loạn, chính biến, mình còn có thể trốn tránh, bây giờ lại xuyên vào thời không không có trong lịch sử. Chỉ có thể đi một bước xem từng bước, bi kịch rồi …

Kế tiếp vài ngày, Trác Diệp vẫn đọc cho xong bộ “sử lục”, lại đọc một vài sách vở về địa lí, phương diện con người. Đã không thể xứng làm “tiên tri”, vậy thì cần hiểu rõ tinh tường thế cục trước mắt, coi như là chuẩn bị trước đỡ phải lo lắng. Mặc kệ về sau là du ngoạn hay là chạy nạn, tin tưởng những tin tức này đều hữu dụng.

Hôm nay, Trác Diệp cầm một bản “Đài thiền du ký”. Đang say sưa, Phượng Tam ở đối diện bỗng nhiên mở miệng nói: “Chốc lát trở về chỗ ở thu dọn ít đồ, chuẩn bị ngày mai rời khỏi Phong thành.”

“Rời khỏi Phong thành? Đi đâu?” Trác Diệp ngẩng đầu khó hiểu hỏi.

Phượng Tam không hề để ý tới Trác Diệp, cúi đầu tiếp tục xử lí văn kiện trong tay.

“Trở lại kinh thành.” Từ bên ngoài đi vào, Phượng Thất mỉm cười giải thích nghi hoặc cho Trác Diệp.