Trác Diệp đành phải loay hay theo Xảo Linh, chải đầu rồi thay quần áo, sau đó là bị đẩy ra khỏi phòng.

Phượng Lâm Sách nghe tiếng động thì buông chén trà trong tay, ngẩng đầu lên híp mắt nhìn Trác Diệp đang đi tới.

“Trác Diệp bái kiến Vương gia!” Trác Diệp thi lễ với Phượng Lâm Sách, sau đó mới hỏi: “Vương gia tìm ta có việc sao?”

“Mấy ngày nay nàng đều không tới thăm Lâm Ca à?” Phượng Lâm Sách liếc qua Trác Diệp, thanh lãnh hỏi.

Trác Diệp gật đầu, “Vâng” một tiếng rồi không nói gì nữa.

“Tại sao?” Phượng Lâm Sách nhìn Trác Diệp chằm chằm, không buông tha chút biến hóa nào trên mặt nàng.

Trác Diệp hoảng hốt mất một thoáng, nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh lại, trả lời nhàn nhạt: “Mấy ngày nay ta hơi mệt, lười di chuyển thôi.”

Phượng Lâm Sách nghe vậy thì nhướn mày, đảo mắt qua khuôn mặt xinh đẹp của nàng rồi hỏi: “Bệnh ra sao? Ta phái người gọi đại phu.”

“Không cần phiền vậy đâu, ta nghỉ ngơi mấy ngày là được.” Trác Diệp vội vàng nói.

Trong đôi mắt thâm thúy của Phượng Lâm Sách có một ánh sáng âm u, nhìn Trác Diệp một chốc rồi nói: “Vậy thì được rồi, theo ta ra ngoài thôi.”

“Đi đâu thế?” Trác Diệp nghi hoặc.

“Cẩn Vương phủ,” Phượng Lâm Sách vô cảm đáp lời rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Trác Diệp khẽ mấp máy môi, sau đó cũng cứng người đ theo.

Cẩn Vương phủ, trong phòng nhỏ của Phượng Lâm Ca.

Phượng Lâm Sách và Trác Diệp bước vào đại sảnh thì liền trông thấy Phượng Lâm Ca và Phượng Lâm Duệ đang ngồi hai bên trà kỷ, bên trên có một bàn cờ, hai người đang đánh cờ.

Khuôn mặt Phượng Lâm Ca nhàn nhã, Phượng Lâm Duệ cầm quân đen trong tay, đang nhíu mày suy tư.

Thanh Trúc đứng bên cạnh Phượng Lâm Ca, ra vẻ lo lắng phiền muộn nhưng lại không nói gì.

Trác Diệp thấy thế thì lông mày cau lại, bất mãn liếc Phượng Lâm Duệ, thầm nghĩ: Anh hoàng thượng này đúng là ham chơi quá! Biết cơ thể Lâm Ca suy yếu mà còn kéo huynh ấy đánh cờ!”

“Tam Ca, Diệp Nhi, hai người tới rồi.” Phượng Lâm Ca phát hiện Trác Diệp và Phượng Lâm Sách đã tới thì liền mỉm cười chào. Vừa rồi có hạ nhâm bẩm báo nên Phượng Lâm Ca cũng không bất ngờ khi thấy họ đến.

“Ừ.” Phượng Lâm Sách gật đầu, lại hành lễ với Phượng Lâm Duệ: “Thần đệ bái kiến Hoàng Thượng.”

Trác Diệp cũng lập tức quỳ xuống hành lễ: “Dân nữ Trác Diệp bái kiến Hoàng Thượng, bái kiến Cẩn Vương.” Bi thúc làm sao! Mỗi lần gặp Phượng Lâm Duệ, đầu gối của nàng đều xui xẻo!

“Tam đệ không cần đa lễ.” Phượng Lâm Duệ dứt lời lại liếc qua Trác Diệp quỳ dưới đấy, phất tay vẻ không kiên nhẫn: “Cô cũng đứng lên đi.” Sau đó lại tiếp tục ngưng thần suy tư nhìn bàn cờ.

Thanh Trúc hành lễ với Phượng Lâm Sách rồi liền lấy thêm hai chiếc ghế tới cạnh trà kỷ, châm thêm hai chén trà.

Đôi mắt Phượng Lâm Ca sáng ngời, cẩn thận dịu dàng nhìn Trác Diệp, thấy nàng lảng tránh, chỉ cúi đầu xem cờ, cũng không nhìn thẳng hắn thì khẽ cười khổ, thở dài một tiếng trong lòng.

“Cơ thể tốt hơn chưa?” Phượng Lâm Sách ngồi trên ghế, nhìn Phượng Lâm Ca rồi nhẹ giọng hỏi.

“Đã tốt hơn nhiều rồi à, chỉ là nằm nhiều hơn buồn bực nên kéo hoàng thượng đánh cờ với đệ.” Phượng Lâm Ca dịu dàng nói.

À! Trác Diệp hiểu ra, thì ra là Phượng Lâm Ca nghiện cờ, xem ra vừa rồi trách oan Phượng Lâm Duệ rồi…

Sau khi thấy rõ thế cục trên bàn cờ, Trác Diệp âm thầm lắc đầu, kỳ nghệ của Phượng Lâm Duệ đúng là chẳng sánh được Phượng Lâm Ca.

Không bao lâu sau, ván cờ đã định, không cần suy nghĩ nhiều, Phượng Lâm Duệ thảm bại!

“Khụ!” Phượng Lâm Duệ giả vờ giả vịt ho một tiếng, che vẻ xấu hổ: “Kỳ nghệ của Thất đệ lại tinh tiến nữa rồi.”

“Đa tạ hoàng huynh khích lệ.” Phượng Lâm Ca cười nói.

Phượng Lâm Duệ bỗng nhiên nâng mắt lên, liếc qua Trác Diệp nói: “Ta nghe nói tài đánh cờ của cô cũng không tệ?”

“Bẩm hoàng thượng, kỳ nghệ của dân nữ bất phân thắng bại với Cẩn Vương.” Trác Diệp cung kính trả lời.

“Ồ!” Phượng Lâm Duệ nghe vậy thì liền nhướn mày: “Cô cũng không khiêm tốn thật! Tới đây, đánh cờ với trẫm!”

Trác Diệp nháy mắt mấy cái, nghe ra được cơn tức trong giọng hắn, chắc hẳn kỳ nghệ của Phượng Lâm Ca trong mắt hắn tương đối cao siêu nhỉ? Nàng vẫn cho rằng, ở cổ đại có rất nhiều cao thủ cờ đạo cơ…

Phượng Lâm Ca nghe vậy thì cười cười, bảo Thanh Trúc dìu nhường chỗ cho Trác Diệp, ngồi sang bên cạnh tính xem chiến.

Trác Diệp ngồi vào đối diện Phượng Lâm Duệ, nhặt một quân trắng lên, do dự rồi dè chừng hỏi: “Hoàng Thượng, có cần dân nữ nhường ngài mấy bước không?”

Phượng Lâm Duệ nghe xong thì khuôn mặt tuấn tú lập tức dài ra như mặt ngựa, giọng điệu nguy hiểm nói: “Cô đang coi thường trẫm hả?!”

“Dân, dân nữ không dám…” Trác Diệp hận không thể cắn đầu lưỡi của mình, đúng là rước vạ vào thân mà.

“Hừ!” Phượng Lâm Duệ hừ lạnh một tiếng, xụ mặt nói: “Phát huy hết thực lực của cô đi! Nếu không trẫm trị cô tội khi quân!” Dứt lời liền đặt một quân đen xuống.

“Dân nữ tuân chỉ!” Trác Diệp cúi đầu lên tiếng, cũng hạ quân trắng xuống.

Hai người ngài tới tôi đi, chỉ có tiếng “cạnh cạch” vang lên.

Phượng Lâm Ca mỉm cười ngồi một bên, lặng thinh không nói. Khóe miệng Phượng Lâm Sách cũng hơi cong cong, ung dung nhìn Phượng Lâm Duệ làm trò mèo. Thanh Trúc thì âm thầm lau mồ hôi lạnh, đồng tình nhìn Trác Diệp, cô gái này lại… dám ra tay thật!

Thời gian suy nghĩ của Phượng Lâm Duệ càng ngày càng dài, khuôn mặt tuấn tú cũng càng ngày càng đen…

Chỉ hơn nửa canh giờ, ván cờ dã xong, có thể nói là Phượng Lâm Duệ bị Trác Diệp giết đến hoa rơi nước chảy, chẳng còn manh giáp nào!

Trên mặt Phượng Lâm Duệ có vẻ không nhịn được, thẹn quá hóa giận nói: “Hay cho Trác Diệp cô! Lại dám thắng trẫm thật à!” Vừa rồi bị Phượng Lâm Ca không thèm lưu tình chút nào đã đủ buồn bực rồi, chẳng ngờ cô dân nữ nhỏ này mà cũng dám… cũng dám… lớn mật như thế! Đúng là khiến hắn bực mình!

Trác Diệp nghe vậy thì quỳ phục xuống đất, tủi thân nói: “Hoàng, hoàng thượng… Là ngài bảo dân nữ dùng hết thực lực đó thôi…” Má nó! Hoàng đế chó má gì thế này! Lật lọng thấy sợ, hỉ nộ vô thường! Đã thua thảm mà lúc trước còn dám nói mấy lời đó, ép người ta dùng hết thực lực! Hu hu… Quỳ mạnh quá, đầu gối lại đau rồi!

“Hoàng Thượng, ngài dọa mất Diệp Nhi rồi, ván này… Cũng là trùng hợp mà thôi.” Phượng Lâm Ca vội xen vào.

“Khụ!” Phượng Lâm Duệ nâng chén trà chậm rãi uống một ngụm, kiêu ngạo, uy nghiêm liếc Trác Diệp đang quỳ: “Trẫm có nói gì đâu? Tự nhiên cô quỳ làm chi vậy?”

“…” Trác Diệp ngẩng đầu, trợn to mắt, nhìn Phượng Lâm Duệ như mộng du, lời này… ý là hắn không tính phạt nàng ấy hả? Nàng có thể đứng dậy không nhỉ?

“Nhưng mà… cô đã quỳ thì quỳ luôn đi vậy.”

“…” Khóe miệng Trác Diệp co giật, hắn có ý gì hả? Thua nàng thì phạt nàng quỳ? Còn thành ra nàng cam nguyện bị phạt nữa chứ?

“Cô mời được Cẩu Kỷ chữa bệnh cho Thất đệ, cũng là công lớn!” Phượng Lâm Duệ bỗng nhiên lại mở miệng nói.

“…” Trác Diệp nháy mắt mấy cái, tiếp tục như mộng du, sao lại chuyển sang đề tài này rồi?