Thú vị cái đầu của ngươi!

Lăng Tuyết Mạn cắn răng, ánh mắt hung ác, trong lòng chỉ hận không có công năng đặc dị gì có thể dùng ánh mắt giết chết dâm tặc cực kỳ không biết xấu hổ này!

Mạc Kỳ Hàn sung sướng nhướng mày chống lại ánh mắt Lăng Tuyết Mạn, giễu cợt: "Đừng trừng mắt, trừng cũng không thay đổi được sự thật ngươi là nữ nhân của ta! Ha ha, tuy rằng ta đối với tiểu nha đầu ngây ngô ngươi không có nhiều hứng thú, đối với ngươi ngực nhỏ không phải rất hài lòng, nhưng vì không có phát hiện ra nữ nhân thích hợp nên cũng đành chấp nhận!"

Đi chết đi. Đi chết đi!!!!!

Trong ánh mắt Lăng Tuyết Mạn chỉ hận phun không ra tam muội chân hỏa thiêu cháy tên nam nhân cặn bã, cuồng vọng tự đại, da mặt so với tường còn dày hơn này!

"Khụ khụ! Nha đầu có phải lại đang trách móc ta không?" Mạc Kỳ Hàn trượt bàn tay từ gò má Lăng Tuyết Mạn xuống tới cằm nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, cười như không cười nói: "Ngươi sợ ta sẽ giết ngươi sao? Hay là ngươi lo lắng nam nhân đoạt thân ngươi là xấu xí không chịu nổi hoặc là tuổi đã cao?"

Lăng Tuyết Mạn vừa nghỉ ngơi hai giây lại bắt đầu nghiến răng!

Mạc Kỳ Hàn trầm thấp cười, lại lẩm bẩm: "Nha đầu, tối nay ta vốn không có ý định tới tìm ngươi. Nhưng nói như thế nào cũng là ta đoạt thanh bạch của ngươi. Ta không muốn xem ngươi ngày mai chịu chết, đến nhắc nhở ngươi!"

Chịu chết?

Lăng Tuyết Mạn cau mày. Chẳng lẽ ngày mai còn bảo nàng chôn cùng sao?

Nghĩ đến đây ánh mắt Lăng Tuyết Mạn không ngừng nháy, ý bảo Mạc Kỳ Hàn giải huyệt câm cho nàng. Mà Mạc Kỳ Hàn chỉ khẽ thở dài, giọng cực kì nghiêm túc nói: "Quên đi. Ngươi thất thân, cảm thấy thực có lỗi với tướng công Vương gia của ngươi. Đến địa phủ thỉnh tội với hắn đi. Ta nghĩ hắn sẽ tha thứ cho ngươi. Dù sao không phải ngươi tự nguyện. Mà ta sẽ nhớ đi đến miếu thờ lặng lẽ thắp nhang trước bài vị không tên của ngươi. Bất quá mỗi tiết thanh minh ta có thể không nhớ đi dâng hương cho ngươi, ngươi không nên oán ta nhé!"

Cảm nhận được ánh mắt nổi điên của Lăng Tuyết Mạn, Mạc Kỳ Hàn cười nhẹ nói: "Thế nào nha đầu? Hôm nay trước khi chết không thể thỏa mãn ta một lần sao?"

Nam nhân đáng chết!! Đi chết đi!!

Lăng Tuyết Mạn đã tức giận muốn ngất đi, mà Mạc Kỳ Hàn lại nén cười, đưa tay vào cổ áo Lăng Tuyết Mạn cầm nơi đẫy đà của nàng, tao nhã thở dài, "Nha đầu, tuy rằng nhỏ một chút, bất quá cảm giác lúc nắm cũng không tệ!"

Lăng Tuyết Mạn thật sự là trừng đau mắt, chán nản bi phẫn nhắm hai mắt lại, trong đầu chỉ yên lặng lặp lại ý tứ dâm tặc nói vừa rồi. Lời nói của hắn có mấy phần là thật?

Cảm thấy nam nhân này không đơn giản, đêm trước có thể nói bởi vì bên ngoài không có thủ hạ, hắn có thể không kinh động kẻ nào mà lén vào, như vậy tối nay thì sao? Bên ngoài rõ ràng có năm huynh đệ Mạc Kỳ Diễn bọn họ, nam nhân này lại có bản lĩnh thông thiên hay sao? Hay là Cúc Thủy Viên này có cửa sau, hắn vào từ cửa sau? Đúng rồi! Xuân Đường Thu Nguyệt đâu? Bọn họ phải ở ngoài bình phong hầu hạ nàng!

Nghĩ vậy, Lăng Tuyết Mạn lạnh cả người, cảm giác toàn thân đều run. Ngày mai là ngày chết của nàng!!

Trong lòng như có lửa đốt, Lăng Tuyết Mạn lo lắng lại mở mắt ra, ao ước nam nhân này có thể giải huyệt câm của nàng, ít nhất để cho nàng hỏi rõ!