"Ngài vẫn là đừng kêu "Tứ tẩu". Ta nghe mà sợ!" Lăng Tuyết Mạn không nhanh không chậm nói xong, khinh bỉ trừng mắt nhìn Mạc Kỳ Dục xong quay mặt đi.

Đây là xin lỗi sao? Một chút cũng không thành tâm!

Mạc Kỳ Dục tức giận bốc hơi đầy đầu, nghiến răng ken két "Ngươi, ngươi nha đầu này sao lại không biết tốt xấu như vậy?"

Mạc Kỳ Lâm thấy thế lập tức nhíu mày trách mắng: "Thất đệ ầm ĩ cái gì? Muốn kinh động Tứ ca sao?"

"Ngũ Ca, không phải đệ, là ả..." Mạc Kỳ Dục chán nản chỉ vào Lăng Tuyết Mạn, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.

"Tứ tẩu đang để tang phu quân, tâm tình cũng không tốt, đừng so đo." Mạc Kỳ Sâm thở dài.

Lăng Tuyết Mạn làm bộ như không nghe thấy, dáng vóc tiều tụy nhìn linh vị, trên mặt thậm chí còn biểu hiện thật bi thương.

Mạc Kỳ Dục không dám nhiều lời, tuy rằng trong lòng bất bình cũng oán hận ngậm miệng.

Một ngày cứ như thế trôi qua. Đêm đến, bởi vì có đám người Mạc Kỳ Diễn, Lăng Tuyết Mạn cùng Mạc Ly Hiên được an bài trở về phòng ngủ.

Lăng Tuyết Mạn làm thế nào cũng ngủ không được.

Lỗ tai dựng thẳng nghe động tĩnh bên ngoài, sợ dâm tặc lại đến. Ban ngày ở trong phòng cẩn thận tìm một lần cũng chưa tìm được một cái vũ khí có thể sát thương dùng để phòng thân, cho nên trong lòng nàng bất an cực kỳ.

Nhưng nghĩ lại bên ngoài có năm nam nhân, dâm tặc ngay cả có gan lớn như trời cũng không dám xâm phạm đi?

Trên thực tế Lăng Tuyết Mạn đoán đúng rồi. Dâm tặc quả thực không dám đến mà là đang Hương Đàn Cư nhàn nhã đánh cờ cùng thủ hạ của hắn tên là Vô Cực.

"Ha ha! Vô Cực ngươi hết cờ!" Mạc Kỳ Hàn khẽ cười nói.

Vô Cực nhìn bàn cờ nói: "Chủ tử đánh cờ cao siêu. Nô tài chịu thua!"

"Ha ha, ngươi cần phải mưu lược hơn!" Mạc Kỳ Hàn bưng bát trà khẽ nhấp một cái nói.

"Nô tài ngu dốt. Ngày sau kính xin chủ tử chỉ dạy nhiều hơn."

Khi nói chuyện, một bóng đen nhảy xuống ngoài cửa sổ, quỳ gối, thanh âm có chút dồn dập, "Nô tài thỉnh an chủ tử!"

"Tư Khuynh, xảy ra chuyện gì sao? Sao kích động như thế?" Mạc Kỳ Hàn bình tĩnh hỏi.

Quản gia Tư Khuynh chắp tay nói: "Hồi chủ tử, Tam Vương gia hôm nay mang đến một cái nhẫn Tử Ngọc, nói là Lăng Vương lúc còn sống đưa cho, có thể giữ xác chết hai mươi năm, nên muốn mở hòm đeo cho thi thể giả bên trong. Nhị Vương gia không có đáp ứng, nói phải đợi sáng mai trước khi đưa tang, xin chỉ thị của Hoàng Thượng! Chủ tử, ngộ nhỡ thật sự mở hòm..."

"Hừ! Hắn chờ tới bây giờ trọng điểm là muốn mở hòm nghiệm xác! Cao dịch dung ở mặt người chết không qua ba ngày sẽ bóc không ra. Mục đích của hắn chính là điểm này!" Mạc Kỳ Hàn lạnh lùng nhếch môi, con ngươi đen tối làm người ta phát run.

Vô Cực nói: "Chủ tử, chúng ta phải làm thế nào?"

"Không vội! Ngày mai thì sẽ có người không cho phép mở hòm." Mạc Kỳ Hàn bí hiểm cười tự tin.

"Sao? Ý tứ chủ tử là..." Tư Khuynh cùng Vô Cực thất kinh hỏi.

Mạc Kỳ Hàn trầm giọng nói: "Tư Khuynh, sáng mai ngươi tùy cơ ứng biến đi theo phối hợp là được. Ngươi nhớ kỹ ngươi chính là nô tài chấp hành ý nguyện của chủ tử, mọi việc khác đều giao cho Vương phi."

"Cái gì? Vương phi?" Tư Khuynh giật mình trừng lớn mắt.

"Đương nhiên! Không có ai thích hợp hơn nàng. Bổn vương lợi dụng nàng một phen, nhân tiện dọa nàng cho nàng nhớ lâu một chút!" Mạc Kỳ Hàn hơi cong khóe môi lên một chút. Hắn nhớ lại thân thể tiểu Vương phi mỹ lệ dưới ánh nến, yết hầu có chút chuyển động.