"Tìm người khác đã không còn kịp rồi. Ta bây giờ là tên đã trên dây, không bắn không được!" Mạc Kỳ Hàn khàn khàn nói nhỏ: "Ta có thể buông tay ngươi, nhưng ngươi không được chạy cũng không được phản kháng, như thế nào?"

"Được." Lăng Tuyết Mạn vui vẻ đáp ứng. Tuy rằng không biết nam nhân thần bí này vì sao đột nhiên phát ra lương thiện, nhưng hai tay đau nhức có thể được phóng thích, tóm lại là tốt. Hơn nữa - không chạy mới là lạ!

Mạc Kỳ Hàn buông Lăng Tuyết Mạn, cũng thẳng người ngồi lên. Lăng Tuyết Mạn nhìn động tác của hắn, khóe mắt giựt giựt. Thì ra hắn là muốn buông lỏng tay cho chính hắn!

Lăng Tuyết Mạn tuy thấy không rõ lắm, nhưng biết hắn đưa lưng về phía nàng, vì thế lặng lẽ dời thân về phía mép giường, lại không một tiếng động trượt xuống giường, xoải chân chân liền hướng bên ngoài chạy đi. Ai ngờ vừa mới chạy đến bình phong, giọng nói tà ác của nam nhân liền chậm rãi thổi đến: "Ngươi nhất định phải chạy trốn sao? Toàn thân chỉ mặc một cái quần lót, chạy đi không biết..."

Mạc Kỳ Hàn cố ý ngừng lại, bản thân hắn đã cởi sạch quần áo nhàn nhã tựa vào đầu giường nhìn Lăng Tuyết Mạn cứng ngắc đứng ở tại chỗ, càng thêm nghiền ngẫm, nhẹ nói: "Không biết bị người ta thấy được có coi ngươi là dâm phụ sau đó bỏ vào lồng heo hay không?"

"Ngươi! Ngươi hèn hạ vô sỉ hạ lưu dơ bẩn ghê tởm!" Lăng Tuyết Mạn thở gấp, sắc mặt xanh mét.

Nghe vậy Mạc Kỳ Hàn đen mặt, tay lấy đá đánh lửa ở đầu giường, trong nháy mắt đi tới đốt ngon nến trên bàn trang điểm gần bình phong!

Nến đốt, chiếu rọi thân mình Lăng Tuyết Mạn sáng ngời. Mà Mạc Kỳ Hàn vẫn ở trong bóng đêm làm Lăng Tuyết Mạn thấy không rõ.

Thân thể mềm mại xinh đẹp lung linh, giờ phút này bộ ngực khéo léo bởi vì chủ nhân tâm tình không tốt mà phập phồng cao thấp như hướng nam nhân mời gọi.

Yết hầu của Mạc Kỳ Hàn căng thẳng, nuốt nước miếng một ngum, ngọn nguồn dưới thân nhanh chóng kiêu ngạo gào thét.

Lăng Tuyết Mạn đột nhiên bị rọi sáng, nhất thời ngẩn ra, nhưng phản ứng kịp, gò má đỏ đến bên tai, hoảng loạn đem hai tay ôm trước ngực, kêu lên "Không được nhìn!", đồng thời tránh vào chỗ tối.

Mà Mạc Kỳ Hàn không chấp nhận cho nàng trốn tránh, không biết lại xảy ra cái gì, chỉ nghe một tiếng gió, nến lại tắt. Cùng lúc đó thân mình to lớn lướt ra, từ phía sau lưng ôm lấy Lăng Tuyết Mạn, một lần nữa bắt trở về!

Xoay người áp chế, bá đạo hôn lên môi căng đỏ mọng, không cho nàng một cơ hội né tránh. Đôi tay nhỏ bé không cam lòng đánh đấm bả vai hắn, bị hắn bắt lại giữ chặt trên đầu nàng, tay kia thì nhanh nhẹn cởi quần của nàng, khiến cho toàn thân nàng nằm dưới thân thể của hắn.

"Oa... a..."

Lăng Tuyết Mạn liều mạng lắc đầu tránh né những cái hôn của nam nhân cuồng tình trên người. Xấu hổ và giận dữ, nàng cảm giác trong cơ thể mình càng ngày càng nóng, hô hấp dồn dập hết sức, mà thân mình nàng càng vặn vẹo. Cái gì đó để ở giữa hai chân nàng càng ngày càng cứng rắn. Chỗ riêng tư của hai người ma sát kề nhau, kích khởi từng trận sòng tình trong cơ thể. Con ngươi của Mạc Kỳ Hàn mê ly, tiếng nói khàn khàn, môi mỏng trợt đến bên tai Lăng Tuyết Mạn.

Khẽ cắn vành tai, bàn tay to từ trên ngực nàng trợt xuống bụng, lại nhập vào giữa hai chân nàng vỗ về chơi đùa. Thân mình Lăng Tuyết Mạn không ngừng run khẽ, tiếng rên ức chế không nổi yêu kiều thoát ra.

Nàng muốn tiếp tục kháng cự nhưng thân mình mềm yếu như bông vải không có nổi nửa phần khí lực. Gò má ửng hồng, trên trán không ngừng chảy mồ hôi, trong cơ thể nóng bỏng giống như muốn thiêu đốt. Bởi vì ngón tay hắn gây nên một cỗ hư không khó nhịn, thống khổ làm nàng kêu lên: "Ngươi... ngươi... tên dâm tặc dám khi dễ ta!"