Ông trời! Lăng Tuyết Mạn hít một ngụm khí lạnh, chẳng lẽ đêm nay nàng thật sự bị... Đây là lần đầu tiên của nàng đó!

"Oa... Oa... tướng công ma quỷ, ngươi nhanh hiện hồn ra cứu lão bà của ngươi... Nếu ngươi trên trời có linh thiêng nhanh hiện ra... oa... oa... Ly Hiên"

Tay chân Lăng Tuyết Mạn đều không thể cử động. Cảm thấy khổ sở, lại nghĩ đến đây là phòng ngủ của Tứ Vương gia liền gào khóc lên, hi vọng sẽ xuất hiện kỳ tích.

Mà quản gia kia chết ở đâu rồi? Cúc Thủy Viên này không có ai sao? Ai cũng không phát hiện nàng biến mất sao?

Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn lại co lại. Dám kêu hắn là tướng công ma quỷ? Xem nàng khóc như vậy, hắn thương hại, có chút không đành lòng. Đời này hắn còn chưa bao giờ ép buộc nữ nhân! Nhưng ngộ nhỡ nữ nhân này không an phận mất đi trinh tiết cho một tên khốn nào đó, cho dù là hắn phế đi nàng cũng sẽ bị mất thể diện!

Nghĩ như vậy, giọng nói của Mạc Kỳ Hàn càng lạnh hơn: "Khóc cái gì? Câm miệng! Bây giờ có kêu gào thì ngươi cũng trở thành nữ nhân của ta. Nhận mệnh đi!"

Dứt lời, động tác dị thường thuần thục, cởi bỏ quần áo ngoài của nàng, còn lại lớp lót mỏng manh bên trong. Trong đầu Lăng Tuyết Mạn dại ra, hai tay mới vừa động liền bị đè xuống. Hắn rất không vui nói: "Ngươi muốn ta trói hai tay ngươi trên đầu giường sao?"

"Không, không cần đại hiệp, ngươi chớ vội. Chúng ta trước nói chuyện một chút, coi như làm nóng người, gia tăng tình cảm được không? Ngươi có thể đứng lên một chút không, ngươi đè trên thân ta nặng quá!" Lăng Tuyết Mạn run lên, nói lắp bắp. Hiện tại nàng chỉ có thể tận lực kéo dài thời gian chờ người đến cứu!

Nóng người? Gia tăng cảm tình? Thông minh như hắn sao lại đoán không ra dụng ý của Lăng Tuyết Mạn. Nhưng mà nàng muốn chơi hắn liền cùng nàng chơi. Dù sao đêm còn dài, đêm thất tịch cũng không thể bỏ uổng! Hắn có nhiều thời gian!

Vì thế hơi nghiêng thân, tà tứ khẽ cười: "Muốn nóng người cũng không phải nói chuyện phiếm là có thể nóng. Có muốn chúng ta vừa làm nóng người vừa nói chuyện phiếm tăng tình cảm hay không?"

"Không cần, chúng ta nói chuyện phiếm là được rồi. À, đại hiệp ngươi tên là gì?"

"Không thể trả lời!"

"Ngươi cao bao nhiêu?"

"Không thể trả lời!"

"Hình dáng như thế nào? Là râu dài ghê tởm hay là đẹp trai?"

"Bản công tử tự thấy tướng mạo không tầm thường, để mắt tới ngươi xem như vinh hạnh của ngươi!"

"Khụ khụ! Nhà ngươi ở nơi nào? Trong nhà có mấy miệng ăn? Đất có mấy con trâu? Đón dâu chưa? Sanh con chưa?"

"Không thể trả lời!"

"Đại hiệp nói chuyện phiếm như vậy không tốt lắm. Tốt xấu cũng nên trả lời ta một chút. Nói nhiều lời một chút cũng không mệt chết người!"

"Hôm nay nói với ngươi, bản công tử đã xem như nói nhiều!"

"Cái này mà nói nhiều à?"

"Nha đầu, ngươi hỏi vớ vẩn xong chưa? Ngươi hỏi cả đêm cũng không thoát, trừ khi bản công tử tự nguyện thả ngươi!"

"Đại hiệp đừng nóng vội, tục ngữ nói dưa hái xanh không ngọt, tình cảm chúng ta còn chưa phát triển..."

Lăng Tuyết Mạn còn dây dưa, Mạc Kỳ Hàn đã chờ không kịp, trực tiếp cởi quần áo Lăng Tuyết Mạn, bàn tay to cách cái yếm xoa mềm mại trước ngực nàng, thở dài: "Quả thực không được đầy đủ! Mười sáu tuổi nhưng lại nhỏ như vậy. Ở Lăng gia ăn uống không đầy đủ sao?"