Ngày hôm sau khi Vương gia kêu Thang Viên đứng lên hầu hạ hắn thay quần áo, Thang Viên ngay cả ngón tay đều nâng không được, liền hướng Vương gia cầu xin: “Vương gia, tiểu nhân thật sự khó chịu, Vương gia kêu người khác hầu hạ đi!”

“Bị bệnh sao? Gọi Thái y đến xem cho ngươi.”

“Vương gia, ta không phải bệnh.” Thang Viên đỏ mặt giải thích: “Đừng kêu Thái y đến, tiểu nhân chính là dù có ăn nhân sâm hơn ba năm, cũng không thể giống như Vương gia. Tiểu nhân chỉ là mệt, ngủ nhiều một chút thì tốt rồi. Nếu Thái y đến đây, thì nửa ngày không thể ngủ ngon.”

Vương gia “Ân” một tiếng, gọi một hạ nhân tới hầu hạ hắn thay quần áo.

Thang Viên quấn chăn nhìn Vương gia mặc chỉnh tề đang chuẩn bị rời đi, nói với Vương gia: “Hiện nay mặc dù nóng, sáng sớm tinh mơ hay đêm cũng có chút lạnh, Vương gia nếu về trễ, kêu hạ nhân cầm thêm quần áo.”

“Ân.” Vương gia quay đầu nhìn y, trả lời một tiếng liền rời đi. Thang Viên cũng vùi vào chăn ngủ.

Lúc này cảm giác ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, chờ y đứng lên đã là giờ cơm trưa. Rửa mặt xong, lại đứng trước gương thay thuốc. Hôm qua cảm thấy trên mặt nóng, hôm nay nhìn vào gương đồng, chỉ thấy vết sẹo kia trên mặt càng nhô ra hơn, màu sắc cũng biến thành đỏ tím, so với bình thường càng xấu. Thang Viên cầm gương đồng quan sát một lúc lâu, lại nhìn không ra chính mình thế nào mà lại giống yêu tinh. Tức thì cười khổ một chút, đem thuốc thay. Thầm nghĩ ta nếu là yêu tinh, muốn biến thành tốt cũng không được? Tội gì ép buộc như vậy! Hảo đại Vương gia, lại không hiểu biết! Chính mình nếu là yêu tinh, Như Ý lâu kia người người đều là thần tiên rồi!

Qua hai ngày, Từ Thái y đến xem Thang Viên. Mở vải bông trên mặt ra nhìn, chỉ thấy kia vết sẹo càng đỏ tím nhô ra, càng xấu xí.

“Không sao. Bôi thêm vài ngày nữa xem sao.” Từ Thái y nói. Nhìn quản gia đi ra ngoài, lại trầm ngâm một hồi nói với Thang Viên nói: “Ta nhìn vết thương này, không giống bị vũ khí sắc bén cắt?”

Thang Viên giương mắt nhìn Thái y, suy nghĩ một lát, nói: “Là mảnh vỡ lọ hoa sứ.”

“Đúng vậy.” Từ Thái y nhìn Thang Viên, còn nói thêm: “Theo ta thấy, vết thương này, là công tử….”

“Thái y, bị thương là bị thương, cần gì phải truy cứu nhiều?” Thang Viên cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì.

Từ Thái y nhìn Thang Viên rũ hai vai, im lặng không nói.

Vết thương trên mặt đã tróc vài lớp da, chỉ để lại dấu vết nhỏ nông, nếu không nhìn kỹ, thì không thể phát hiện. Không còn vết sẹo dữ tợn trên mặt, thì nhìn cũng là gương mặt thanh tú.

Thang Viên cũng không có việc gì làm, mỗi ngày ăn ngủ ngủ ăn, so với lúc trước béo một chút. Vương gia luôn luôn muốn Thái y đến xem y, suốt ngày bồi bổ nhân sâm nhục quế, khí sắc cũng tốt nhiều, không giống như trước kia tái nhợt gầy yếu, trên mặt cũng nhuộm một màu hồng phấn.

==========

Ngày hôm đó Vương gia về rất sớm, Thang Viên còn ở trên giường. Vương gia cầm một lọn tóc của Thang Viên: “Đứng lên, bồi bổn vương dùng bữa.”

Thang Viên lại chui chui vào trong chăn, trên mặt toàn bộ oán giận. Vương gia đợi nửa ngày không thấy động tĩnh, đứng lên đi thẳng. Không lâu sau, quản gia liền đi đến đây, vừa vào cửa liền rống lên: “Ngươi sao lại chọc Vương gia? Chén trong phủ đã bị quăng vỡ hết năm cái, ngày hôm đó còn không như vậy? Đừng ỷ Vương gia sủng ngươi thì không biết phải trái! Nhanh đứng lên hò hét chút đi!”

Thang Viên bằng mọi cách không muốn ngồi xuống. Hôm qua lại bị Vương gia đè quấy một đêm, bản thân cũng không thể đứng dậy nổi, Vương gia thì tinh thần sáng láng vào triều, đến giờ ngọ lại trông trông mong mong chạy về muốn cùng y ăn cơm, té ra Vương gia này không cần ngủ sao?

Thang Viên rửa mặt chải đầu một phen đi theo quản gia đến đình nghỉ mát, Vương gia đang bưng một cái chén không biết đựng cái gì dùng thìa khuấy, thấy y đi đến, “Hừ” một tiếng, liền buông chén xuống, làm rớt cái thìa: “Cái gì! Muốn bỏng chết ta sao!”

Tiểu nha đầu nhanh chóng quỳ xuống: “Nô tỳ đáng chết.”

Vương gia cũng không để ý nàng, đối với Thang Viên cười lạnh nói: “Ngươi không phải không muốn ăn sao? Tới đây làm gì?”

“Tiểu nhân vốn không có hứng muốn ăn… Thấy Vương gia… liền… liền đói bụng…”

“Vương gia ta là bánh bao sao? Thấy ta thì đói bụng?” Một chiếc đũa bằng gỗ mun bay tới, đâm vào trên cây cột gỗ lim kề sát bên mang tai Thang Viên, cuối cùng cắm thẳng tắp trên bề mặt bất động.

“Không phải…” Thang Viên quay đầu nhìn xem cây cột, không nhịn được sắc mặt trắng bệch, run run rẩy rẩy.

“A! Cây cột gỗ lim của ta…” Quản gia bay một phát đến cây cột: “Mấy trăm lượng bạc a!”

Vương gia “Hừ” một tiếng, lại cúi đầu nhìn thức ăn trên bàn. Thang Viên nhìn quản gia nhào đầu vào cây cột, dưới chân giẫm lên vạt áo của mình, liền xê dịch sang một bên.

“Ai cho phép ngươi động!” Vương gia lại gầm lên giận dữ.

“Vương gia… thực ra… Mới vừa rồi quản gia cho người dâng chén canh đậu xanh ướp lạnh, ta cảm thấy ăn rất ngon, liền ăn hai chén, kết quả là không thể ăn cái gì lạnh nữa, cũng không còn hứng muốn ăn…”

Vương gia cau mày nhìn nhìn y nói: “Lăn lại đây!”

Thang Viên đứng lên lắp bắp đi đến bên người Vương gia, ngồi ở trên ghế đá bên cạnh Vương gia.

“Phân phó phòng bếp làm mấy chén cháo, cho vào một chút gừng với táo đỏ.”

Thang Viên miệng cười ngồi chỗ đó, Vương gia “Hừ” một tiếng còn nói thêm: “Về sau ai cũng không được phép cho y ăn cái gì đó lạnh!”

Một mảnh mây đen tán ra, mọi người lần lượt muốn ăn cơm thì ăn cơm, muốn ăn cháo liền ăn cháo, chỉ có quản gia còn ôm cây cột mà thịt đau gan run.

Ăn cơm trưa, Vương gia đứng lên đi đến tiểu viện, Thang Viên đi theo phía sau.

“Bổn vương muốn nghỉ tạm một lát, ngươi ở trong này hầu hạ.”

Thang Viên lên tiếng đáp lại, liền hầu hạ Vương gia cởi quần áo ngoài lên giường nằm. Vương gia chỉ chốc lát liền ngủ, Thang Viên hé miệng cười trộm, hóa ra Vương gia thân mình cũng không phải làm bằng sắt. Nhìn Vương gia ngủ cũng không có gì thú vị, nhớ tới chậu hoa lan kia đã lâu không có ánh sáng mặt trời, liền bưng chậu hoa ra hành lang ngồi. Thang Viên vốn là ngủ không đủ, phơi nắng càng cảm thấy buồn ngủ, liền ôm chậu hoa ngủ gật.

“Con thỏ, đó là con thỏ sao, còn muốn ôm chậu rau hẹ!” Quản gia nhìn thấy Thang Viên ở trên hành lang ngủ gật, liền gây khó dễ giễu cợt y.

(Anh tức vì em làm VG giận mà phóng đũa vô cây cột gỗ lim của anh…bụng hẹp hòi…^.^)

“Ai nói đây là rau hẹ! Đây chính là lan Phnom-Penh chính thống!” Thang Viên tranh cãi.

“Lan Phnom-Penh? Rõ ràng là chậu rau hẹ!” Quản gia không giận, vuốt đầu Thang Viên: “Ngoan, ngày mai ta tặng ngươi hai cây củ cải, đừng buồn đừng buồn.”

Hai người đang ở ngoài này nói chuyện, thình lình phía sau bay ra một chiếc hài, theo sau là thanh âm tức giận của Vương gia: “Vương gia đang ở trong này ngủ, người nào ở bên ngoài ồn ào?”

Thang Viên thè lưỡi, nhặt giầy lên đi vào, quản gia đi theo phía sau, nói với Vương gia: “Dạ, Phò mã gia đến, nói lễ Trung thu nhất định phải vào cung, khi đó nhiều người khó mà nói này nói nọ, nay thỉnh Vương gia qua phủ dự yến.”

Vương gia “Ân” một tiếng ngồi xuống: “Mời vào đi!”

Thang Viên nhanh chóng hầu hạ Vương gia mặc quần áo mang giầy, lại nói với Vương gia: “Vương gia cùng Phò mã nói chuyện, tiểu nhân đi ra ngoài một chút?”

Vương gia nhíu mày “Ân” một tiếng, Thang Viên liền biết là đã được đồng ý, vì thế liền lui ra. Đi tới cửa, lại gặp Phò mã tiến vào, Phò mã thấy y, liền ngây người ngẩn ngơ, Thang Viên cũng cúi đầu rời đi.

==========

Thang Viên ở hoa viên đi dạo nửa ngày, xa xa thấy quản gia tiễn bước Phò mã, thì mới quay về. Thấy Vương gia đang ngồi ở trước bàn, liền nói với Vương gia: “Quản gia đáp ứng mỗi ngày tặng ta hai cây củ cải, Vương gia tặng ta con thỏ được không?”

“Là ngày mai, không phải mỗi ngày!” Quản gia trái lại rất nhanh chân, vừa vặn nghe xong.

“Mỗi ngày! Mỗi ngày!”

“Đi chuẩn bị con thỏ cho y!” Vương gia lời vàng nói ra, Thang Viên mặt mày hớn hở, quản gia nghiến răng nghiến lợi.

“Muốn màu tro không cần màu trắng.” Thang Viên đuổi theo bổ sung.

Quản gia đi không bao lâu, mang theo con thỏ màu tro đến đây.

“Quá lớn, hai cây củ cải sợ là không đủ, quản gia?” Thang Viên mỉm cười nhìn quản gia. Quản gia cắn răng: “Nhỏ (tiểu nhân) cũng có, đều là nó, bất quá…”

“Cái gì? Chắc là quản gia luyến tiếc cây cải củ?”

Quản gia trừng mắt liếc y một cái, lại quay đi xách con nhỏ lại: “Bất quá đầu bếp sợ nó chạy, đem chân chặt đứt.”

Thang Viên méo miệng nhìn con thỏ màu tro trên mặt đất đang nhảy từng bước tứng bước, ủy khuất quay đầu nhìn Vương gia, Vương gia cũng nhìn con thỏ kia, có chút vừa lòng “Ân” một tiếng, Thang Viên thở hổn hển lấy tay cầm cây củ cải khều vào cái mông phì đô đô của con thỏ, chỉ vào quản gia nói: “Cắn hắn! Cắn hắn!” Con thỏ kia càng bị chọc lại càng lui về phía sau.

“Đúng là người nào dưỡng vật ấy, người khập khiễng xứng với thỏ khập khiễng!” Quản gia cười nói.

Thang Viên mếu máo nhìn Vương gia, lại vừa vặn liếc mắt quản gia, thở phì phì đi đến bên giường ngồi. Con thỏ kia lại nhảy từng bước từng bước đi theo, kéo vạt áo Thang Viên cắn cây củ cải trong tay y.

==========

Buổi chiều hôm sau, Vương gia đi tới phủ Phò mã dự yến. Thang Viên mừng rỡ thanh nhàn, nếm qua cơm chiều liền sớm rửa mặt, ôm con thỏ ở trước án thư cùng gió trăng tập hát. Đang nhàm chán, quản gia đến gõ cửa, cùng y nói chuyện.

Nói chuyện tào lao vài câu, quản gia có chút ấp úng. Thang Viên nhìn ra hắn tựa hồ là có cái gì không tiện mở miệng, liền cười nói: “Quản gia có chuyện gì cứ việc nói rõ.”

“Ta thấy ngươi là người thông minh, cũng không ngại cùng ngươi nói thẳng, Vương gia thương ngươi, là thật lòng, nhưng ngươi cũng nên hiểu, Vương phủ không thể giống như nhà thường dân, sức chịu đựng phải lớn một chút…”

“Quản gia, ngươi nên nói thẳng đi!” Thang Viên mỉm cười vỗ về chơi đùa lông trên lưng con thỏ.

“Vương gia còn một phòng tiểu thiếp, ngươi cũng biết?”

“Việc đó và ta có quan hệ như thế nào?” Thang Viên kinh ngạc.

“Ngày mai Thu Lan muốn mời Vương gia đi qua ở bên đó….”

“Hỏi qua Vương gia là được, cần gì phải cùng ta thương lượng?” Thang Viên như trước vỗ về con thỏ đáp.

“Ngươi không buồn? Không bực bội sao?” Quản gia ánh mắt hơi chút nghi ngờ đánh giá y.

“Quản gia lo lắng nhiều quá.” Thang Viên giương mắt, trong mắt hiện lên một tia bi thương: “Nàng dù thế nào, cũng là tiểu thiếp Vương gia, cưới hỏi đàng hoàng, danh chính ngôn thuận… Tính kỹ, cũng là một nửa chủ tử, ta bất quá là người ngoài, bất quá chỉ ham mê an ổn trong hai ba ngày….”

“Ngươi cũng không nên tự coi nhẹ bản thân mình…”

“Hừ hừ, quản gia, ngươi nói Vương gia thực lòng thương ta, ta tin. Nhưng là, có thể thương bao lâu đây?” Thang Viên thấp đầu, trong mắt hiện lên nét châm biếm: “Ngươi cho rằng ta không biết sao? Vương gia mấy ngày trước đây đi trắng đêm không về, là đi Như Ý lâu?”

“Ngươi… Ngươi đều biết?” Quản gia kinh ngạc hỏi.

“Cũng không có gì, chính là hương phấn Như Ý lâu đều là tự tay ta làm, đồ của mình, không lẽ nhận không ra. Vương gia cũng coi như có chút quan tâm, mỗi lần đều là tắm rửa xong mới đến, nhưng mà hương phấn kia thì bỏ dễ dàng, hương xông thì cũng phải bảy tám ngày mới trừ được.” Thang Viên nói xong nâng ánh mắt lên nhìn quản gia, miễn cưỡng nở nụ cười.

“Ngươi…” Nói đã đến nước này, quản gia không biết nên nói như thế nào.

“Quản gia không cần lo lắng, ta sẽ không ở trước mặt Vương gia nói thẳng ra đâu.” Thang Viên thở dài nói: “Dù sao ta cũng phải về…”

“Trở về chỗ nào?” Bên tai một thanh âm rét căm căm, quay đầu nhìn lên, là Vương gia.

Thang Viên cùng quản gia đồng thời mặt trắng bách sững sờ đứng một chỗ.

“Ta hỏi ngươi, trở về chỗ nào?” Vương gia híp mắt, nhìn chằm chằm Thang Viên gằn từng tiếng hỏi.

Việc đã đến nước này, Thang Viên cũng không sợ, vì thế cúi đầu đáp: “Từ chỗ nào đến thì quay về chỗ đó…”

Vương gia híp mắt gắt gao nhìn chằm chằm Thang Viên, giây tiếp theo đã bóp cổ Thang Viên: “Quay về chỗ nào?” Thang Viên bị bóp thở không nổi, hai tay cầm lấy cổ tay Vương gia mở to hai mắt nhìn. Quản gia nhanh chóng lôi kéo Vương gia, Vương gia vung tay lên liền đem quản gia quăng ra ngoài. Thang Viên tránh không được, trong mắt đã nhiễm nước mắt, Vương gia còn không định dừng tay, vẫn như cũ hỏi: “Quay về đâu?”

Đúng lúc này, ngoài cửa xông vào hai bóng đen, một tả một hữu lôi kéo Vương gia, Vương gia lại vung một chưởng, hai người lách thân mình né tránh, trong đó một người lôi kéo Vương gia liền nói: “Vương gia? Ngươi thật muốn lấy mạng của y sao?” Hỏi một lúc lâu sau, Vương gia mới nới lỏng tay, chậm rãi đứng dậy, cũng không quay đầu lại bỏ đi.

“Công tử, có sao không?”

Thang Viên cảm thấy có người vỗ nhẹ hai má mình, bên tai truyền đến thanh âm, lại mơ mơ hồ hồ dường như rất xa. Thở dốc thật lâu mới chậm rãi mở mắt, trước mắt là một gương mặt xa lạ.

“Công tử, được không?”

Thang Viên mê man nhìn người trước mắt: “Ngươi là?”

“Tiểu nhân là ám vệ của Vương gia, công tử đã quên?”

Thang Viên gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Chống thân mình ngồi dậy, lại hỏi: “Quản gia đâu?”

“Quản gia không sao, Hắc Ưng đưa hắn về rồi.” Người nọ chuẩn bị chút nước đưa tới trước mắt Thang Viên.

“Vương gia có thể tống ta trở về?” Thang Viên tiếp chén nước nhưng không uống, cau mày hỏi.

“Công tử muốn về đâu?” Người nọ cười hỏi.

“Nơi nào đến…”

“Công tử chỉ sợ là trở về không được.”

“Nhưng là vì sao?”

“Vương gia đã chuộc thân cho ngươi.”

“Chuộc thân?” Thang Viên trợn to mắt nhìn người nọ, “Vương gia chưa từng nói…”

“Chúng ta cùng Vương gia một tấc không rời, có một số việc, Vương gia không nói, chúng ta cũng biết.” Người nọ như trước cười tủm tỉm nói: “Lúc Vương gia đi Như Ý lâu, chúng ta cũng canh giữ ở bên ngoài…”

Thang Viên đầu tiên là khép nửa mắt nghe, nghe được hắn nói canh giữ ở bên ngoài, nghĩ đến ngày đó cùng Vương gia… Bọn họ đã ở bên ngoài? Liền trừng lớn mắt, mặt cũng đỏ.

“Công tử không cần lo lắng, Vương gia đi Như Ý lâu, cũng vì chuyện đó. Vương gia không nói, đương nhiên có lý do. Chờ mọi việc xong xuôi, Vương gia hiển nhiên sẽ có kiến giải.”

“Đi chỗ đó thì có thể còn vì chuyện gì?” Thang Viên khó hiểu, giương mắt nhìn người nọ.

“Công tử cứ an tâm, tự nhiên thời điểm sẽ tra ra manh mối.” Nói xong người nọ liền thi lễ cáo từ, trước khi đi lại đối với Thang Viên nói: “Tiểu nhân tên là Kim Ưng, công tử chớ quên.”

Thang Viên tựa vào đầu giường, nghĩ lại những lời Kim Ưng nói, trong lòng đập thình thịch, đi Như Ý lâu, không phải vì chuyện đó, là chuyện đại sự không thể nói? Còn nói cái gì? Vương gia đã chuộc thân cho y?

Chuộc thân? Thang Viên mờ mịt trừng mắt nhìn cửa sổ. Mười năm rồi, y đã bao nhiêu lần nghĩ muốn chuộc thân, nhưng mà chuyện đó là không tưởng. Còn tưởng rằng cả cuộc đời này không thể thoát khỏi cái hang ổ hung hăng tàn bạo đó.

Y không thể so với Thanh Dung, là người tư bán, y chính là quan bán. Tiểu quan tư bán môn khách, nhiều là do trong nhà khổ sở, bị cha mẹ anh trai và chị dâu bán, tuy văn tự ghi là bán đứt, nhưng chỉ cần có nhiều bạc, thì vẫn có thể chuộc thân. Giống y như vậy là quan bán, có ba hạng. Hạng ba, chính là tội tru di tam tộc liên đới, cũng giống như phạm nhân, bị liên luỵ bán ở nơi này, muốn chuộc thân, ngoài việc tiền bán thân, còn phải có bạc chi cho việc rửa tội. Hạng hai, là phạm tội với chủ gia, nên nô tài mới bị bán vào đây, muốn chuộc thân, ngoài giao nộp hai khoản bạc, thì phải có một người bảo lãnh. Hạng nhất đó là Thang Viên, tội thân thuộc liên đới, tội chí thân, người nhà thì sung nô làm kỹ nữ, không tính phải nộp bạc, mà phải cần đến ba người bảo lãnh, cần là người thế gia vọng tộc. Bạc không nói, tiết kiệm một chút như thế nào cũng sẽ có, nhưng mà về người bảo lãnh, là không thể tìm được. Nếu là hạng hai, tìm người thương nhân, cho bạc nhiều một chút, cũng nguyện bảo lãnh. Thương nhân thì lãi nặng, thế gia vọng tộc thì có tiếng tăm, không muốn vì một tiểu quan, làm hỏng thanh danh gia đình mình.

Y cũng từng hỏi thăm qua chuyện chuộc thân, cũng như lời Thanh Dung nói, dù có bạc, cũng không thể chuộc thân, nay lại “bị” Vương gia chuộc thân?

Thang Viên suy nghĩ, một đêm không thể ngủ ngon, đến lúc bình minh mới bắt đầu buồn ngủ đến mức chống đỡ không nổi, mới nằm xuống ngủ.