“Thuộc hạ tham kiến vương phi”, Hàn Nguyệt Nguyệt ngồi trên ghế trong viện, thấy Hắc Ưng và Trương TiểuTinh đến thì rất vui mừng, “Đứng lên đi, sao hai ngươi lại tới?”, chỉ có Hắc Ưng, còn Mạnh DịchVân đâu?

“Vương phi, cẩn thận”, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt chống tay vào hai bên thành ghế chuẩn bị đứng dậy, Trương TiểuTinh nhanh chóng chạy lại đỡ, “Ta không yếu ớt như vâỵ đâu”, Hàn Nguyệt Nguyệt cười một tiếng.

“Bẩm vương phi, vương gia bận… công việc quá nhiều không thể bỏ được, cho nên lệnh Hắc Ưng dẫn người tới đây cho vương phi”, Hàn Nguyệt Nguyệt nhìn lướt qua hai người nữ nhân phía sau Hắc Ưng, hai người đang cúi đầu nên không thể nhìn rõ mặc, nhưng quần áo cũng sạch sẽ chỉnh tề.

Nghe thấy Hắc Ưng nói Mạnh Dịch Vân không đến, Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy lòng trống rỗng: thật sự bận dữ vậy sao? Đến nỗi không có thời gian đến thăm nàng, cũng sắp đến ngày sinh rồi.

“Phiền Hắc thị vệ rồi.”, Hắc Ưng đi, Trương Tiểu Tinh và hai bà đỡ ở lại, có thể phái Hắc Ưng đến Dược Cốc, vậy sao trước giờ không phái người đưa tin cho nàng biết, Hàn Nguyệt Nguyệt có chút mất mác.

“Tiểu thư, hiện tại thế cục triều đình có biến, ngày nào vương gia cũng bận tối mặt, vương gia chỉ muốn tiểu thư không lo lắng mà thôi, tiểu thư chỉ cần giữ gìn sức khỏe cho tốt, sinh một em bé mập mạp là được rồi, vương gia còn gửi hai bà đỡ đến này”, thấy vẻ mặt mất mác của Hàn Nguyệt Nguyệt, Trương Tiểu Tinh an ủi.

Hàn Nguyệt Nguyệt khẽ cười, “Biết rồi, mới ở cùng vương gia không bao lâu, giờ đã nói giúp chàng, không biết chàng cho các ngươi lợi lộc gì”, mấy nha hoàn của nàng sao lại nghe lời Mạnh Dịch Vân thế chứ, nàng mới chính là chủ tử của các nàng mà.

“Như Ngọc sao rồi?”, Hàn Nguyệt Nguyệt hỏi, Trương Tiểu Tinh và Hắc Ưng đều bình an, lại không thấy Như Ngọc, Trương Tiểu Tinh nói, “Mọi người đã đi dọc theo con sông tìm mấy tháng rồi cũng không thấy bóng dáng Như Ngọc, nhưng mà tiểu thư yên tâm, không tìm thấy thi thể nghĩa là vẫn còn hi vọng, mọi người sẽ không bỏ cuộc đâu”, hiện giờ Như Ngọc chưa rõ sống chết, Hàn Nguyệt Nguyệt cực kỳ đau lòng, nếu không phải Như Ngọc đỡ cho nàng một chưởng kia, Như Ngọc cũng sẽ không như bây giờ.

“Ừ, dù chỉ còn một chút hi vọng cũng không thể từ bỏ, Như Ngọc nhất định sẽ không có chuyện gì đâu”, Hàn Nguyệt Nguyệt tự an ủi, Trương Tiểu Tinh ngồi bên cạnh Hàn Nguyệt Nguyệt, nắm chặt hai tay Hàn Nguyệt Nguyệt: tiểu thư nhất định là rất đau khổ, ai ~ chuyện kia vẫn là nghe lời vương gia, tạm thời không nói thì tốt hơn, tiểu thư giờ đang mang thai, tâm tình không vui không tốt cho thai nhi chút nào.

“Nguyệt Nguyệt, sao rồi, có chỗ nào không thoải mái sao?”, sáng sớm Thẩm Thục Kiều tới phòng Hàn Nguyệt Nguyệt, chuẩn bị đỡ Hàn Nguyệt Nguyệt rời giường, tới giường, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt đầu đầy mồ hôi, mặt khổ sở, nên gấp gáp hỏi, Hàn Nguyệt Nguyệt nghe thấy âm thanh, mở mắt ra thấy là Thẩm Thục Kiều, nói “Vú ơi, bụng con đau quá”, bình thường thỉnh thoảng cũng có đau bụng, nhưng hôm nay không giống, đau hoài không hết.

“Chẳng lẽ sắp sinh sao? Con chờ chút, vú đi gọi người đến, ráng chịu một chút nha”, vốn nghĩ là đau bụng bình thường mà thôi, nhưng nghe được lời của Thẩm Thục Kiều nói là sắp sinh, nàng lập tức kinh hoảng : ngày sinh dự tính không phải là cuối tháng sao? Hôm nay mới là ngày mười thôi, đột ngột thế này, nàng còn chưa chuẩn bị tâm lý mà, đứa bé, đứa bé, Hàn Nguyệt Nguyệt không còn sức để nghĩ tiếp, đau bụng quá, cả khuôn mặt nàng trắng bệch, hai tay nắm chặt chăn.

“Sao rồi, sao rồi”, Y Huyên vừa vào cửa liền chạy đến bên giường, thấy mặt mũi Hàn Nguyệt Nguyệt tái nhợt, lập tức bắt mạch cho Hàn Nguyệt Nguyệt, nàng nghe thấy bà vú nói Hàn Nguyệt Nguyệt sắp sinh vội chạy như bay đến.

“Đứa bé vẫn ổn, Nguyệt Nguyệt, ráng chịu một chút nha, nghe nói sinh con rất đau, có muốn ta uội dùng thuốc tê không?”, Y Huyên vuốt ve mặt Hàn Nguyệt Nguyệt nói, thấy Hàn Nguyệt Nguyệt khổ sở như vậy.

“Ai ~ cô nương này sao lại nói như vậy, nữ nhân sinh con đều như vậy cả, không đáng sợ lắm đâu, ráng một chút là xong thôi, nếu dùng thuốc tê, sẽ chẳng còn sức mà rặn nữa, cô nương nhanh ra ngoài đi, đừng ở đây quầy rối nữa”, bà đỡ đến sau, nghe thấy lời Y Huyên lập tức phản bác, cô nương này thật buồn cười, sinh con sao có thể không đau chứ.

“Sư tỷ, tỷ cứ ra ngoài đi”, Hàn Nguyệt Nguyệt khó khăn nói với Y Huyên, lúc này nàng không thể phân tâm, đứa bé mới là quan trọng nhất, Y Huyên nhíu mày, “Được rồi, Nguyệt Nguyệt, ta ra ngoài chờ, sư phụ và sư huynh cũng tới rồi, yên tâm đi”, Hàn Nguyệt Nguyệt gật đầu.

Khi bớt đau bụng, Hàn Nguyệt Nguyệt thở phào, bên ngoài truyền đến tiếng của bà đỡ, hình như là phân phó gì đó, một bà đỡ khác đến bên giường, cười nói, “Vương phi yên tâm, lát nữa, vương phi cứ làm theo lời lão nô là được, nữ nhân nào cũng sẽ có ngày này, mặc dù gian nan, nhưng rồi sẽ qua, hãy nghĩ đến đứa bé”, nghe thấy lời bà đỡ, Hàn Nguyệt Nguyệt cười nói, “Cám ơn”, dù gặp phải khó khăn gì, ý chí của một người là quan trọng nhất, Hàn Nguyệt Nguyệt không thể không bội phục Mạnh Dịch Vân đã tìm được bà đỡ rất giỏi.

“Ăn một chút đi, lát nữa mới có sức mà rặn”, Thẩm Thục Kiều bưng một chén canh nóng hổi đến, hiện tại Hàn Nguyệt Nguyệt chẳng còn tâm tư đâu mà ăn uống, nhưng nghĩ đến đứa bé, vẫn gắng ăn hết nửa chén.

Bên ngoài, Y Thường Thanh đang ung dung ngồi uống trà, giống như tất cả những việc này chả liên quan gì với hắn hết, nếu không phải do Y Huyên lôi kéo hắn, hắn cũng chẳng thèm đến đây đâu, chỉ là sinh em bé mà thôi, có gì to tát chứ.

Y Phẩm Đường ngồi đối diện với Y Thường Thanh, sắc mặt không có gì thay đổi, nhưng trong lòng thì đang rất rối rắm, đây là cháu ngoại đầu tiên của lão, sao không lo lắng cho được, Y Huyên thì đi tới đi lui trong viện, thỉnh thoảng nhìn về phía căn phòng: sao lâu vậy rồi còn không thấy động tĩnh gì hết, gấp chết người rồi.

Mặc dù y thuật inh, nhưng bây giờ ba người họ cũng chỉ như những người bình thường khác đang chờ đợi đứa bé ra đời, tình huống này nếu để người khác nhìn thấy, sẽ không biết phải nói gì, có ba vị thần y ở đây, mẫu tử họ có thể có chuyện gì chứ.

“Huyên Nhi, mau đi lấy mấy miếng Nhân sâm tới đây”, Y Phẩm Đường nói, “Vâng ạ”, Y Huyên lập tức chạy tới phòng thuốc.

“A, a” trong phòng truyền ra tiếng kêu khổ sở của Hàn Nguyệt Nguyệt, mấy người bên ngoài nắm tay thành quả đấm, “Rặn đi, ráng lên một chút, đứa bé sắp ra rồi”, nghe thấy lời của bà đỡ, tay Hàn Nguyệt Nguyệt nắm chặt thành giường, mệt chết đi được, chỉ muốn nhắm mắt lại ngủ, nhưng lại bị đau đớn làm cho tỉnh lại, toàn thân đau đớn như muốn nát ra.

Thấy Trương Tiểu Tinh và Thẩm Thục Kiều cứ ra ra vào vào, trong tay bưng những chậu nước bị nhiễm đỏ, mấy người bên ngoài cực kỳ lo lắng, “Sao còn chưa ra a, gấp chết người rồi”, Y Huyên nóng nảy nói, nghe thấy tiếng kêu khổ sở của Hàn Nguyệt Nguyệt nàng phát lạnh cả người.

Hàn Nguyệt Nguyệt chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi như vậy, thật chỉ muốn ngủ một giấc, mi mắt nặng nề, nhưng đau đớn nhắc nhở nàng, không thể ngủ, không thể ngủ.

“Tiểu thư, ráng lên, vương gia đang rất mong tiểu vương gia và tiểu quận chúa đó, vương gia nói chờ khi ngài hết bận sẽ đến đón vương phi và các con trở về, tiểu thư, tiểu thư, không đươc ngủ a”, Trương Tiểu Tinh vội vàng nói.

Mạnh Dịch Vân, Mạnh Dịch Vân, Hàn Nguyệt Nguyệt nghe thấy tên Mạnh Dịch Vân, cảm thấy ấm áp, “Vương phi, rặn đi, thấy đầu đứa bé rồi, mau dùng sức rặn đi, nếu không đứa bé không ra được sẽ gặp nguy hiểm”, bà đỡ nóng nảy nói, nếu vương phi không may xảy ra chuyện, cả nhà bọn họ cũng phải chôn cùng.

Nghe bà đỡ nói đứa bé sẽ gặp nguy hiểm, Hàn Nguyệt Nguyệt lập tức dùng hết sức mà rặn, đứa bé không thể có chuyện gì được, nhất định không thể có chuyện, “A

~”, sau tiếng kêu đau đớn của Hàn Nguyệt Nguyệt là “Oa~ Oa~”, tiếng khóc của đứa trẻ, mấy người bên ngoài lập tức chạy đến cửa phòng, Y Huyên lập tức vọt vào, “Ra rồi sao, cho ta nhìn một chút,đứa bé đâu rồi?”, nam nhân không thể vào phòng sinh, Y Phẩm Đường nóng nảy ngó vào bên trong.

Nghe thấy tiếng trẻ con khóc, Hàn Nguyệt Nguyệt vui mừng mỉm cười, nàng chưa kịp nói gì, bụng lại đau, Hàn Nguyệt Nguyệt cắn môi, “A~”, nghe thấy tiếng kêu của Hàn Nguyệt Nguyệt, bà đỡ lập tức chạy đến nóng nảy nói “Còn một đứa nữa, nhanh lên”.

Hàn Nguyệt Nguyệt thầm kêu khổ, còn một đứa nữa a, “Vương phi, mau dùng sức rặn đi”, bà đỡ vội nhắc, nhưng hiện tại Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy toàn thân vô lực, chẳng còn sức mà rặn, Y Huyên lập tức nhét Nhân sâm vào miệng Hàn Nguyệt Nguyệt “Ngậm đi, lập tức có sức liền, đứa bé quan trọng”, Hàn Nguyệt Nguyệt khẽ gật đầu.

Hàn Nguyệt Nguyệt cảm thấy mệt lả, đau đớn trong nháy mắt ập tới, Hàn Nguyệt Nguyệt nắm chặt tay Y Huyên, “A

”, “A

~~”, trong phòng truyền ra hai tiếng kêu khổ sở, một tiếng dĩ nhiên là của Hàn Nguyệt Nguyêt, tiếng còn lại chính là của Y Huyên, tay của nàng bị Hàn Nguyệt Nguyệt nắm chặt đến mức xương cốt cũng muốn nát vụn luôn rồi.

“Oa ~ oa ~~ oa” ,tiếng khóc của hai đứa trẻ vang lên, Hàn Nguyệt Nguyệt nghe thấy tiếng khóc, rốt cuộc an tâm ngất đi, ý niệm cuối cùng trong đầu là: không sao rồi.

“Chúc mừng, chúc mừng, là hai tiểu vương gia”, bà đỡ nói, Thẩm Thục Kiều bế một đứa bé, tươi cười, còn lại một đứa bà đỡ ôm, đi tới cửa, Y Phẩm Đường lập tức vọt tới, “Cho ta nhìn một chút, cho ta nhìn một chút”, nhận lấy đứa bé từ tay bà đỡ, tươi cười “Hai đứa bé này ngày sau nhất định có phúc khí”, Y Phẩm Đường hắn rốt cuộc có cháu ngoại rồi.

Y Huyên quên mất cái tay bị Hàn Nguyệt Nguyệt bóp đau, chạy tới bên cạnh Y Phẩm Đường, nhìn hai đứa bé, nhíu mày, “Sao lại xấu như vậy?” đỏ hỏn, nhăn nhíu.

Bà đỡ cười, Y Phẩm Đường trợn mắt nhìn Y Huyên, “Lúc con mới sinh ra cũng như thế này đấy”, Y Huyên im lặng, nàng chỉ thuận miệng nói thôi mà, sư phụ thiệt là.

Thẩm Thục Quyên cười, “Huyên Nhi, đứa trẻ mới sinh nào cũng như vậy hết, chờ lớn lên một chút là xinh liền”, sinh liền hai đứa con trai, Nguyệt Nguyệt thật là tốt số.