Đồ Lạp Lạp liền giương mắt lên nhìn trần nhà, ta không tồn tại, ta không tồn tại…

Linh Tiểu Giới cười phì phì, nhìn về phía Vũ Mị gật đầu: “Đúng như người nhìn thấy, Chủ nhân, những thứ này chỉ là một phần trong số đó thôi. Trong thời gian hai năm, người không cần làm gì khác, hãy ở trong Linh Giới tu luyện thật tốt đi. Các loại dược liệu ở trong này người tùy ý sử dụng, kỹ năng võ thuật phụ thuộc vào trí tuệ của người. Hai năm nữa người vào học viện mới không bị xem thường!” Linh Tiểu Giới biết hôm nay Vũ Mị bị xấu hổ, nói như vậy, tin rằng nàng sẽ không nổi giận đánh người.

Qủa nhiên, con mắt Vũ Mị vừa rồi còn bốc hỏa, chỉ nghe một câu cuối đã chớp chớp mắt: “Ngươi nói thật sao?"

“Đương nhiên, ta không dám cam đoan, nhưng bí tịch bên trong Linh Giới, trong thiên hạ chỉ duy nhất chúng ta có, người khác muốn nhìn cũng không thể nhìn đâu!” Những đồ tốt của Thượng cổ Phong ấn, ở đại lục này sao có thể có? Tùy tiện đem ra ngoài một quyển, có thể làm cho đại lục này rối loạn.

“Được rồi, ta đã hiểu. Các ngươi tới từ đâu thì trở về đó đi, bổn cô nương mệt rồi, giày vò cả một ngày, ta phải từ từ nghỉ ngơi thật tốt!” Ngày hôm nay làm cho nàng ngạc nhiên quá nhiều, đầu óc nàng hưng phấn quá rồi!

“Không được, Chủ nhân phải mang ta theo, ta không muốn về nơi đổ nát kia, trò vui không có, không muốn trở về!” Đồ Lạp Lạp chân chó chạy đến trước mặt Vũ Mị, phe phẩy cái đuôi tuyết trắng mập mập, vẻ mặt nịnh nọt nhìn Chủ nhân nhà mình.

“Mang theo ngươi? Ta mang theo ngươi làm gì? Không mang. Tuy rằng bộ dạng ngươi rất đáng yêu, nhưng ngươi béo như vậy…” Nói tới đây, mỗ nữ chán ghét phủi phủi Đồ Lạp Lạp đi, mỗ hồ ly hoảng sợ choáng váng: “Cái gì? Ta béo? Chủ nhân? Ta béo? Ta…”

Tiểu hồ ly tức giận không nói nên lời. Linh Tiểu Giới lại cười ha hả, tiếng cười kia làm Vũ Mị cùng đứa nhỏ Đồ Lạp Lạp nghiêng đầu sang, đồng thanh nói: “Câm miệng!”

“Cười cái gì mà cười, răng nanh của ngươi trắng quá sao?” Dứt lời, hai người đồng thời nhìn nhau, lúc lâu sau, Vũ Mị mới thở dài: “Ôi…Bây giờ muốn nghĩ các ngươi không có liên quan tới ta cũng khó, ngay cả mắng chửi người cũng không kém một chữ, phục các ngươi thật. Được rồi, tiểu hồ ly này, ách…Lạp Lạp đúng không? Từ đây về sau, bổn cô nương chấp nhận cho ngươi đi theo, có điều…Nếu xảy ra chuyện đừng nghĩ tới việc ta cứu ngươi, ngươi phải tự bảo vệ chính mình, hiểu không?”

Đồ Lạp Lạp nghe nàng nói vậy, dưới trán không tự chủ chảy xuống ba vạch đen, mấy câu nói đó, nghe có vẻ thật quen tai, dáng vẻ năm đó…Ôi, xem ra Chủ nhân của các nàng vẫn không thay đổi. Bây giờ còn chưa biết thế nào mà đã bắt đầu uy hiếp mình, tiểu hồ ly nó thật đáng thương… “Người yên tâm, chúng ta đều có năng lực tự bảo vệ bản thân, tuyệt đối sẽ không làm vướng chân người.” Lạp Lạp giơ móng vuốt lên quá đầu, làm cử chỉ thề thốt, bộ dáng thập phần thành thật lập tức chọc cười Vũ Mị. Mỗ hồ ly ai oán nhìn Chủ nhân nhà mình tươi cười, trong lòng nó gào thét liên tục: “Cứ tưởng trải qua mười kiếp luân hồi Chủ nhân sẽ sửa đổi tính cách, không nghĩ rằng…Vẫn như vậy…Lười! Nàng lười đánh nhau thì những Linh thú này lên trước, lười vận động thì ăn uống vệ sinh đều do Linh thú bọn chúng hỗ trợ giải quyết, lười đọc sách thì Linh thú giúp một tay đọc…Nhớ tới những thứ kia mà kinh hoàng, Đồ Lạp Lạp không nhịn được tự ôm lấy người, đang trời mùa hè nha, làm thế nào lại lạnh thế. Sao nó cảm thấy những ngày thống khổ đã qua sắp quay lại rồi?