“Có thể làm được? Thúc thúc, người cũng thật thú vị, làm sao ta biết được ngài có thể làm được cái gì chứ?” Vũ Mị cũng không vội đưa ra yêu cầu mà ngồi xuống đất cười cười, vẻ mặt trước sau như một nhìn về phía nam tử trung niên.

“Ha ha, nha đầu này, không ngờ lại có mấy phần thú vị. Năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Nhìn bộ dáng của ngươi chắc cũng tầm mười tuổi? Sao lại tinh quái như vậy? Hơn nữa…Nhìn ngươi cũng không giống người có thể có được Hộ Tâm Đan. Ta còn chưa hỏi đến lai lịch của ngươi, trái lại ngươi đã hỏi lai lịch của ta? Hử?” Nam nhân anh tuấn bất phàm, trên người toát ra cảm giác không giận mà uy, làm cho Vũ Mị không dám thất lễ. Suy nghĩ một chút, nàng hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía người nam nhân, nàng có cảm giác rằng về sau người nam nhân này chính là núi cho mình dựa vào. Hiểu rõ điều này rồi lá gan của nàng cũng lớn lên không ít, nàng nhìn về phía nam nhân ánh mắt không chút đề phòng: “Thúc thúc, ta tên là Yêu Vũ Mị, năm nay mười tuổi, còn đây là nha hoàn thiếp thân của ta, tên là Mộc Ngư, chúng ta bị người ta đẩy xuống vách núi đá, sau khi tỉnh lại chẳng những không chết mà bên người lại có một lọ Hộ Tâm Đan, sau đó liền gặp mọi người, sự tình đơn giản chỉ có vậy, không hề giấu diếm.”

Nhìn con ngươi trong suốt trước mắt, ánh mắt Nhạc Thanh Sơn chợt có chút chua xót, nếu con gái của nàng còn sống, cũng sẽ tầm tuổi này, cũng sẽ không biết lớn nhỏ nói chuyện với mình như vậy, nhưng mà…Nàng đã ra đi, sẽ không quay về được… “Thúc thúc, người làm sao vậy?” Hồi lâu không nhận được câu trả lời, Vũ Mị có chút khó hiểu nhìn đôi mắt phiền muộn của Nhạc Thanh Sơn, hắn đang nhớ về ai đó sao?

“Ngươi vừa mới nói tên ngươi là gì? Yêu… Vũ Mị? Chẳng lẽ ngươi chính là…?” Nữ nhi nổi danh củi mục của Cung chủ Yêu cung Yêu Vũ Mị? Dù sao trong thiên hạ này, những người cùng họ Yêu đều có chung huyết thống. Bây giờ đang ở địa bàn của bọn họ, còn trong vòng địa giới của Yêu cung, cô bé này tên là Yêu Vũ Mị, không phải là nữ nhi củi mục của Yêu Vấn Thiên thì còn là ai nữa? Nhạc Thanh Sơn bất động thanh sắc lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn Yêu Vũ Mị càng thêm sâu thẳm.

“Trước kia thôi, bây giờ… Đã không phải nữa.” Yêu Vũ Mị sảng khoái gật đầu, lại làm cho Nhạc Thanh Sơn cảm thấy ngoài ý muốn: “Đứa nhỏ, ngươi mới mười tuổi, không nên bốc đồng như vây, ngươi nên trở về nhà…”

“Thúc thúc, hình như vừa rồi ta giải thích không được rõ ràng, ta là bị người đẩy xuống vách núi đá, không nghe rõ sao? Là rơi xuống vách núi đá, ngài cảm thấy, nơi đó, vẫn là nhà của ta sao?” Vũ Mị hơi cong môi, lộ ra một chút châm chọc tiếp tục nói: “Bởi vì ta không có linh lực mà xuống tay ghê tởm với ta như vậy, cái nhà đó, không có cũng không hề gì?”

“Ngươi… Ngươi dường như so với trong tưởng tượng của ta, còn có phần mạnh mẽ hơn.” Nhạc Thanh Sơn vừa đối với thân phận của nàng có chút bài xích, nhưng giờ nhìn thấy biểu tình châm chọc như vậy của một nha đầu mới mười tuổi thì trong lòng hắn đột nhiên đau lòng thương tiếc, bỗng nhiên, một ý niệm từ từ hình thành trong đầu hắn. Ánh mắt của hắn nhìn về phía Yêu Vũ Mị đã ngập tràn yêu thích: “Đứa nhỏ, thúc thúc sẽ cho ngươi nhiều hơn cả vàng bạc châu báu, thấy ngươi cũng thật thú vị, thế này đi… Ta hứa sẽ cho con một gia đình ấm áp, hạnh phúc, được chứ?”

“Gia đình …ấm áp, hạnh phúc?” Tầm mắt Vũ Mị có chút mông lung nhìn lên, từ lúc nghe được từ “gia đình” này, tâm tình của cô đột nhiên sống dậy, đôi mắt phượng sáng như trân châu có chút khó tin vui mừng nhìn về phía Nhạc Thanh Sơn: “Thúc thúc, ngài vừa nói… Là thật sự?”