Sau khi rửa sạch sẽ chân tay mặt mũi cho Mộ Dung Phong, nàng phát hiện ra một sự thật, hắn…quá đẹp. Lông mày rậm sắc nét, mắt nâu sáng, bờ môi…ôi cha mẹ ơi …vừa mỏng, vừa hồng, vừa gợi cảm. Sự hoàn hảo của gương mặt kết hợp với vóc dáng cao to, men lì, thật chuẩn danh hiệu mĩ nam. Thế nhưng mĩ nam này lại mắc bệnh ngốc. Đúng là đầu óc ngu si thì tứ chi nó mới phát triển. Chết, nàng mà nói câu này ra là cả nhà phải đăng kí hộ khẩu ở âm phủ mất.

“ Ọc ọc ọc”. Cái bụng nàng réo ầm lên. Đúng rồi, sáng nay vừa rời cô nhi viện nàng đã kịp ăn gì đâu. Huỳnh Hiểu ngước đôi mắt chân tình nhìn Mộ Dung Phong :

- Tiểu Phong, ta thấy đói.Có thể cho ta ăn chút gì không?

- Được, ta đi bảo nhà bếp nấu.-Mộ Dung Phong đáp.

- Không cần đâu, ăn chút bánh trái là được.- Huỳnh Hiểu vội xua tay. Nàng không muốn phiền người khác thế. Sáng ra ăn lót dạ thôi.

-Ừ. Để ta lấy ít bánh ngọt cho Hiểu Hiểu nha.- Mộ Dung Phong hào hứng nói rồi chạy lon ton đi.

Huỳnh Hiểu nhàn nhã ngồi uống trà.Tiểu Phong này thật dễ bảo, thật đáng yêu quá đi.Chưa thỏa niềm sung sướng thì một lưỡi kiếm sắc nhọn đã kề cổ nàng. Nụ cười trên môi bỗng trở nên cứng nhắc, Huỳnh Hiểu liếc liếc nhìn chủ nhân của thứ vũ khí nguy hiểm này. Hắc y nhân không nói gì, gương mặt lạnh lùng nhìn nàng không cảm xúc.

Nàng gượng cười :

-Hì hì, hắc đại ca, có gì từ từ nói.

Huỳnh Hiểu lách lách người, cố để cho lưỡi kiếm kia cách xa cái cổ thân yêu của nàng ra một chút. Cái này không may cứa vô là nàng tu tiên luôn đấy.

Hắc y nhân tiếp tục giữ phong cách lạnh lùng, tóm lấy người nàng thi triển khinh công. Oa, cha mẹ ơi, từ bé đến giờ nàng mới chỉ nhìn thấy cái này trên phim, không ngờ có ngày lại được trải nghiệm thế này. Cảm giác ở trên cao, bay qua nóc nhà thật là phê quá đê.

Có lẽ do quá sung sướng mà Huỳnh Hiểu quên luôn bạn hắc y nhân bên cạnh cũng như lưỡi kiếm trên cổ nàng từ nãy đến giờ.

Hắc y nhân đem nàng tới hoàng cung, vào trong ngự thư phòng. Lần đầu tiên nàng được tới một nơi đẹp như vậy. Chồi ôi, sách nhiều quá cơ, mà quyển nào quyển nấy cũng dày. Liếc mấy giá sách cao tới trần nhà Huỳnh Hiểu không khỏi khâm phục chủ nhân nơi đây quả là người ham học.

Phía trước nàng là một nam nhân…vô cùng soái nha. Hắn một thân long bào chói mắt, gương mặt băng lãnh lộ rõ khí thế bức người.

“ Phịch”.Hắc y nhân kéo nàng cùng quỳ xuống:

-Bệ hạ, người đây.

Hóa ra ngự tại trước mặt nàng là hoàng đế Nhân quốc. Lúc nãy nàng đã thấy nghi nghi rồi. Mà hắn bắt nàng tới đây làm gì?Nàng nhận nhiệm vụ là chăm sóc Mộ Dung Phong chứ có phải hắn đâu.