-Tai nạn lúc trước đã mở ra một phần kí ức kiếp trước của tiểu Phong nhưng chúng chưa đủ để có thể đánh thức “ hắn”. Nhưng vào mười lăm tháng chín hàng năm, tức là ngày U Linh thần bị đày ải xuống hạ giới, những kí ức đó sẽ tập hợp lại, mượn sức mạnh của mặt trăng để thức tỉnh “hắn”. Tiểu Phong ngày đó sẽ trở thành ác quỷ, dùng máu tươi của con người để rửa kiếm. Mười lăm năm trước, khi đệ ấy vẫn còn ở hoàng cung. Vào tối hôm đó, toàn bộ cung nữ, thái giám, thị vệ trong cung tiểu Phong đều chết thảm, chỉ duy nhất đệ ấy bình an. Phụ hoàng cho người điều tra nhưng không tìm ra thủ phạm mà tiểu Phong lại không hề nhớ gì hết. Năm sau, thảm cảnh ấy lại tiếp tục xảy ra. Mẫu hậu và ta vô cùng lo lắng liền quỳ suốt đêm tại miếu thần xin thần linh giúp đỡ. Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy Dạ thần hiển linh. Ngài đã nói cho ta sự thật đáng sợ ấy và hứa sẽ sai người tới giúp.

Ngữ điệu của Mộ Dung Triệt có chút thâm trầm, hắn đảo mắt, thở dài một tiếng rồi quay đầu nhìn nàng :

- Vậy mà ta đợi hơn chục năm ngươi mới tới.

Huỳnh Hiểu nhìn hắn có chút e ngại. Cũng không thể trách nàng, lão Dạ thần kia mới là đầu sỏ nha. Nàng ho một tiếng hướng hắn hỏi :

- Vậy ngươi cứ để mặc hắn giết người thế sao?

- Không. Vào ngày đó, tất cả mọi người trong cung đệ ấy sẽ ở trong phòng mình, tuyệt đối không được ra ngoài cho đến khi trời sáng.- Nói xong hắn ái ngại nhìn nàng.- Nhưng ngươi thì…

Huỳnh Hiểu hiểu ý Mộ Dung Triệt muốn nói là gì. Nàng là thê tử của Mộ Dung Phong, cho dù trốn trong phòng cũng là trong phòng hắn. Thế nên, nàng có thoát nạn được không còn tùy thuộc vào ý trời.

- Ngươi biết rõ mọi chuyện như vậy tại sao lại không nói hết cho ta biết?

- Không phải ta không muốn nói mà là ta sợ ngươi nghe xong sẽ hoảng sợ mà bỏ chạy. Lúc đó, tiểu Phong phải tính sao?- Mộ Dung Triệt cười khổ đáp.

- Ngươi không phải là ta sao biết ta có chạy không? Ngươi tự cho mình là đúng ngay cả những chuyện quan trọng như vậy cũng không nói cho ta biết? Ngươi…quá đáng. Rốt cuộc ngươi còn giấu ta bao chuyện nữa? - Huỳnh Hiểu hét lên, nước mắt thi nhau đổ xuống.

Cái tên hoàng đế chết tiệt kia lúc trước còn nói không coi nàng là người ngoài. Vậy mà còn dám giấu diếm nàng nhiều chuyện như vậy.

Mộ Dung Triệt không đành lòng nhìn nàng khóc như thế. Nhưng hắn cũng có nỗi khổ tâm của hắn chứ? Trên đời này, cái khó tin nhất chính là lòng người. Hắn là đế vương, đối mặt với bao bộ mặt hồ ly của đám quan lại lắm mưu nhiều kế thành ra đa nghi. Hắn không thể nào tin tưởng nói hết mọi chuyện với nàng. Hắn sợ rằng một khi nàng biết chuyện, nàng sẽ vì bảo toàn mạng sống mà nhẫn tâm bỏ rơi đệ đệ hắn. Hắn vì thương hoàng đệ mình mà làm vậy thì có gì sai sao?

Mộ Dung Triệt tiến tới rút khăn tay đưa cho Huỳnh Hiểu :

- Ta nói hết rồi. Ngươi đừng khóc nữa, mau lau nước mắt đi.

Huỳnh Hiểu không khách khí giật lấy khăn tay của hắn lau mặt, sụt sịt nói :

- Ngươi có biết lúc tiểu Phong biến đổi rất đáng sợ không. Mắt chàng ấy chuyển thành màu lam, là màu lam đó. Ta rất sợ ánh mắt đó, bởi nó rất lạnh lẽo vô hồn chứ không ấm áp như trước. Ta cứ nghĩ tất cả mọi chuyện chỉ là cơn ác mộng nhưng không ngờ nó lại là sự thật. Chàng ấy đặt dao vào cổ ta, nếm máu ta, thậm chí còn nói máu ta ngọt. Ngươi có biết lúc đó ta sợ hãi và đau đớn thế nào không? Ta không thể tin được nam nhân đó lại là tiểu Phong hoạt bát, đáng yêu ngày ngày quấn lấy ta. Ta không thể tin được nam nhân ấy là người luôn yêu thương, che chở ta.

- Huỳnh Hiểu…- Mộ Dung Triệt khẽ gọi tên nàng nhưng không biết nói gì để an ủi nàng lúc này.

- Nhưng dù vậy, ta vẫn yêu chàng ấy. Sẽ không vì chuyện đó mà bỏ rơi chàng ấy một mình.

Nghe được câu nói đó của nàng, Mộ Dung Triệt cũng thấy yên tâm vài phần.

Mộ Dung Phong đứng ở ngoài cửa điện, vô lực dựa vào cửa. Tai của hắn thính hơn người thường rất nhiều nên cuộc đối thoại vừa rồi hắn nghe không sót một chữ. Mộ Dung Phong cúi đầu nhìn hai bàn tay đang run rẩy của mình. Là hắn…là hắn làm nàng bị thương? Là hắn…là hắn làm nàng kinh sợ? Hắn làm vậy thật sao? Hắn đã làm tổn thương Hiểu Hiểu thật sao? Hai mắt Mộ Dung Phong đờ đẫn nhìn về phía trước, trong mắt không hề có tiêu cự. Hình như hắn nghe thấy tiếng khóc của nàng, trái tim hắn bất giác đau nhói lên. Người hầu ngoài điện đã bị hắn đuổi đi hết nên không có ai bẩm báo với hoàng thượng là hắn ở đây. Chính vì vậy mà hắn mới biết được sự thật mà Mộ Dung Triệt cố ý giấu hắn mười lăm năm trời.

Mộ Dung Phong lẳng lặng ra về nhưng hắn không hồi phủ. Hắn cũng không biết mình đi đâu, hắn chỉ biết mình phải đi thật xa, đi xa nơi này. Hắn không muốn hoàng huynh phải bận tâm về hắn, cũng không muốn làm tổn thương Hiểu Hiểu của hắn. Lúc hắn nghe thấy nàng nói vẫn sẽ yêu hắn, hắn hạnh phúc vô cùng. Chỉ là, hắn không muốn thấy nàng vì hắn mà khóc, không muốn nàng vì hắn mà sợ hãi. Hắn quay đầu hướng về phía hoàng cung, mỉm cười nói :

- Tạm biệt.

Tạm biệt những người mà hắn yêu thương. Tạm biệt mẫu hậu, tạm biệt lão hoàng huynh nhiều chuyện và...tạm biệt tình yêu của hắn, Hiểu Hiểu. Hi vọng mọi người sẽ có cuộc sống tốt hơn sau khi hắn rời khỏi đây.

Mộ Dung Phong phi ngựa thật nhanh về phía rừng rậm, hắn chán ghét khu phố thị nhiều người này. Cánh rừng đó khá vắng vẻ, có lẽ là nơi lí tưởng cho hắn ngụ cư.