Mộ Dung Phong nằm trên giường hưởng thụ sự phục vụ của Huỳnh Hiểu… khụ…khụ…là xoa bóp đấy ạ. Vẻ mặt hắn rõ là thỏa mãn, ài, được mĩ nhân tận tình hầu hạ như thế không thoải mãn sao được. Huỳnh Hiểu thấp giọng hỏi, đôi bàn tay nhỏ bé vẫn tiếp tục bóp vai cho hắn:

- Tiểu Phong, chàng thoải mái không?

Mộ Dung Phong nhắm hờ mắt, khóe môi cong lên một đường :

- Ưm…thoải mái lắm.

- Vậy giờ đi ngủ được chưa nào?

Mộ Dung Phong mặc dù còn muốn được nàng xoa bóp thêm chút nữa, nhưng thấy nàng đã mệt, hắn liền đồng ý với nàng. Mộ Dung Phong xoay người lại, thân hình nam tính với khuôn ngực săn chắc cùng cơ bụng sáu múi hoàn hảo không che đậy hiện ra làm Huỳnh Hiểu có điểm ngượng ngùng. Nàng nuốt nước bọt, dòng máu sắc nữ bắt đầu nổi lên. Huỳnh Hiểu đưa bàn tay chạm vào cơ bụng hắn, trong lòng không khỏi cảm thán thân hình Mộ Dung Phong quả thật quá chuẩn.

-Hiểu Hiểu, nàng sờ bụng ta làm gì?- Mộ Dung Phong nhìn đôi tay búp măng nhỏ nhắn vuốt ve ở bụng mình, tò mò hỏi.

- Ta sờ một chút không được sao?- Huỳnh Hiểu chu môi nói.

- Không, nàng muốn thì cứ sờ thoải mái, ta không phản đối à.- Mộ Dung Phong tươi cười nói, hắn rất thích được nàng sờ nha.

Nửa đêm, Huỳnh Hiểu chợt tỉnh giấc...bởi nàng muốn đi tiểu. Ây dà, khó chịu chết đi được, nàng muốn nhịn đợi trời sáng rồi đi, nhưng nghe nói làm vậy sẽ bị sỏi thận đó. Nghĩ lại lời thái hậu dặn dò nàng không được đi ra ngoài, Huỳnh Hiểu rất muốn tuân theo nhưng mà…nàng sắp không nhịn được nữa rồi. Huỳnh Hiểu chép miệng, đi một chút chắc sẽ không sao đâu. Vậy là nàng liền xuống giường, vội vã chạy đi giải quyết.

Ai, xong rồi, thật thoải mái nha. Huỳnh Hiểu thư thái xách đèn trở về phòng. Tới nơi, nàng phát hiện một nam nhân tóc dài áo trắng đứng trước sân. Hết hồn à, Huỳnh Hiểu kịp thu lại tiếng hét trước khi nó phát ra bởi nàng nhận ra đó là Mộ Dung Phong. Trời ơi, hắn có biết nửa đêm mà mặc y phục trắng đứng bên ngoài rất dọa người không hả? Hại nàng tưởng gặp quỷ suýt nữa thì ngất đi rồi.

Huỳnh Hiểu cước bộ nhanh chóng đến bên Mộ Dung Phong, thắc mắc hỏi :

- Tiểu Phong à, chàng không ngủ ra đây làm gì vậy?

Nửa đêm rồi đó nha, bộ hắn ra ngoài này để ngắm trăng sao? Hay là hắn cũng phải đi xử lí nỗi buồn giống như nàng?

Nghe thấy thanh âm dịu dàng ở bên cạnh, Mộ Dung Phong chậm rãi quay đầu lại nhìn nàng. Vừa thấy khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Phong, Huỳnh Hiểu liền giật mình làm rớt cái đèn trên tay. Mắt hắn…mắt hắn có màu lam. Không phải màu lam bình thường, bởi vì nó phát ra ánh sáng rất nhỏ trong đêm tối. Ánh mắt ấy sao lại hờ hững và vô hồn đến vậy? Huỳnh Hiểu ngây người nhìn hắn, đồng tử mở to không giấu nổi vẻ kinh ngạc, miệng nàng co quắp lắp bắp :

- Tiểu Phong…mắt của chàng…

- Hửm?- Nam nhân kia thờ ơ đáp lại, giương đôi con ngươi màu xanh lam quan sát nét mặt nàng. Hắn hơi nhếch môi, vươn bàn tay to lớn xoa xoa gò má mềm mịn của nàng.- Nàng vừa gọi ta?

Huỳnh Hiểu không thể bật thốt thêm một tiếng nào nữa, toàn thân căng cứng trước sự động chạm của hắn. Kí ức về một ngày gió tanh mưa máu, giết chóc thảm khốc bỗng chốc ùa về làm nàng lâm vào trạng thái sợ hãi tột độ. Sắc mặt nàng rất kém, hiển nhiên đã tái nhợt đi không ít, đôi thủy quang to tròn đã sóng sánh một tầng nước.

Mộ Dung Phong bình thản nhìn nữ nhân trước mặt liền nhận ra vẻ hoảng hốt cùng kinh sợ trong ánh mắt của nàng. Dù vậy, trên gương mặt anh tuấn vẫn không biểu hiện thái độ gì, trong đáy mắt hắn thủy chung vẫn là một sắc lạnh cùng vô cảm.

Một trận gió lạnh thổi qua khiến Huỳnh Hiểu rùng mình, nàng khẽ co người, hai bàn tay nhỏ nhắn ôm lấy thân mình. Mộ Dung Phong tiêu dật trong gió, mái tóc dài tung bay, bóng dáng to lớn gần như che khuất nàng.

Hắn cười nhẹ, phóng ra một lưỡi dao nhỏ trong ống tay áo, từ từ chạm nhẹ, mơn trớn gò má nàng nhưng không để nó làm tổn hại đến gương mặt nhỏ bé. Kim loại lạnh lẽo tiếp xúc với da thịt mềm mại làm Huỳnh Hiểu vô cùng hoảng sợ, thân thể theo đó cũng run lên. Mộ Dung Phong di chuyển lưỡi dao xuống cổ nàng, khẽ cứa một nhát rất nhẹ. Trên chiếc cổ mảnh khảnh, một dòng máu đỏ từ từ tuôn ra. Mộ Dung Phong cúi người, hai tay giữ chặt lấy vai nàng, áp miệng vào vết cứa ở cổ nàng khẽ mút. Hắn ra sức liếm mút, cố gắng thu hết máu nàng vào miệng, không hề bỏ phí dù chỉ một giọt. Huỳnh Hiểu run rẩy, cảm nhận được sự ẩm ướt, nhói đau cùng tê ngứa ở dưới cổ truyền đến. Nước mắt nàng rơi xuống nhưng nàng thủy chung không phát ra tiếng khóc. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Ai giải thích cho nàng hiểu đi. Mộ Dung Phong đang làm cái gì thế này? Huỳnh Hiểu mờ mịt đứng bất động trong màn đêm dày đặc, nỗi sợ hãi len lỏi bao trùm lấy nàng.

Không biết qua bao lâu, vết thương đã ngừng chảy máu, Mộ Dung Phong lúc này mới rời khỏi cổ nàng, chậm rãi ngẩng đầu lên. Hắn cong khóe miệng thành một nụ cười nhưng trong mắt không hề lộ ra một tia tiếu ý.

- Máu nàng rất ngọt.- Mộ Dung Phong lên tiếng tán dương. Hắn vươn đầu lưỡi liếm vệt máu còn sót lại trên miệng, có vẻ rất thích.

Thanh âm này như lời ác ma từ dưới địa ngục truyền đến khiến da đầu nàng không khỏi run lên, nhịp tim cũng loạn hơn bao giờ hết. Huỳnh Hiểu không trụ vững được nữa, nàng ngất lịm đi. Mộ Dung Phong vươn cánh tay rắn chắc đỡ lấy thân hình kiều nhỏ đã bất tỉnh, khẽ gọi tên nàng :

- Hiểu Hiểu…..