Huỳnh Hiểu run sợ nhìn thảm cảnh trước mắt. Hai chân nàng mềm nhũn tưởng chừng sắp không đứng vững nữa. Tiếng kim loại va chạm vào nhau khiến thần kinh nàng giật lên từng hồi. Mộ Dung Phong vừa rồi tay không tấc sắt lần lượt bẻ gãy cổ vài hắc y nhân rồi đoạt lấy kiếm không chút lưu tình ra tay. Kiếm pháp của Mộ Dung Phong rất cao cường, từng đường kiếm sắc sảo mà có lực của hắn đưa lên, không một kẻ nào có thể trốn thoát. Mộ Dung Phong ra tay vô cùng tàn độc, hắn chỉ cần một chiêu là có thể lấy mạng đối phương. Tỉ dụ như lúc này, hắn nghiêng người tránh đường kiếm của hắc y nhân phía sau nhưng tay kiếm lại khẽ đảo một vòng xuất ra một đường kiếm uy lực lớn lập tức đem thân hắc y nhân kia chia thành hai phần.Từng đường kiếm như những cơn cuồng phong đem ngạo khí của hắn tiến tới một chiêu kết thúc sinh mạng của đối thủ. Những bóng dáng màu đen lần lượt ngã xuống, máu đỏ nhuộm ướt một vùng đất lớn.

Huỳnh Hiểu nhận thấy đôi mắt Mộ Dung Phong không biết từ bao giờ đã chuyển thành màu xanh lam lạnh lẽo vô hồn. Ánh mắt ấy tuyệt tình thế nào, có thể khiến người ta nhìn vào không rét mà run. Đôi con ngươi màu lam ấy hiện lên những tia máu đỏ vằn, không che dấu nổi lên sát ý cuồn cuộn. Nam nhân cầm đầu đám hắc y nhân hành thích Mộ Dung Phong chứng kiến hắn hạ thủ từng người dễ như trở bàn tay, da đầu không khỏi run lên. Y vội vã túm lấy Huỳnh Hiểu, kề kiếm bên cổ nàng hướng Mộ Dung Phong đe dọa :

- Mộ Dung Phong mau dừng tay lại, bằng không ta sẽ giết nàng ta.

Huỳnh Hiểu toàn thân căng cứng, bàn tay như sắt thép của hắc y nhân bóp chặt lấy bả vai nàng làm nàng đau phát khóc. Còn nữa, lưỡi kiếm sắc bén kia cứ thế mà ghé sát vào cái cổ thân yêu của nàng. Huỳnh Hiểu ở đây chưa tới một tháng mà đã hai lần bị người khác đem kiếm đặt vào cổ. Nghĩ tới, nàng thấy mình thật đáng thương. Nàng nhìn Mộ Dung Phong cầu cứu nhưng miệng lại không thể thốt ra một lời.

Mộ Dung Phong làm ngơ lời y nói, hắn phi hai thanh kiếm xuyên tim hai hắc y nhân phía sau. Dưới đất la liệt xác các sát thủ, cánh rừng rậm bây giờ chỉ còn lại ba người : Mộ Dung Phong, Huỳnh Hiểu và tên hắc y nhân này. Mộ Dung Phong lê lưỡi kiếm dưới đất tiến dần về phía nam nhân kia. Hắc y nhân lùi lại, kề kiếm càng sát cổ Huỳnh Hiểu hơn :

- Ta kêu ngươi dừng lại mà. Ngươi thật sự muốn nàng chết sao?- Hắc y nhân lớn tiếng nói. Dù có cố sức che dấu thế nào thì thanh âm của y cũng không tránh khỏi run rẩy, hoảng hốt.

Mộ Dung Phong vẫn bước tiếp, khuôn mặt tuấn mĩ lạnh lẽo kia không có lấy một tia cảm xúc. Hắn như một tòa băng sơn hùng dũng, ánh mắt lam lóe lên một tia châm chọc nhưng nhanh chóng biến mất. Nội tâm Mộ Dung Phong lúc này như cái vực sâu không đáy, không thể nhìn thấu. Hắc y nhân không biết Mộ Dung Phong đang nghĩ gì, y không tránh khỏi bị hoảng sợ. Mộ Dung Phong này không đơn giản một chút nào. Một khắc trước hắn còn thâm tình che chở cho nữ nhân này, một khắc sau lại bày ra cái dáng vẻ hờ hững, lạnh lùng, không màng đến sống chết của nàng.

Huỳnh Hiểu sắc mặt trắng bệch, Mộ Dung Phong ở phía trước hoàn toàn không để ý đến nàng. Nàng thấy khuôn mặt hắn giờ bao phủ một tầng hàn khí lạnh lẽo cực điểm. Hắn vậy mà không quan tâm tới sống chết của nàng? Tiểu Phong của nàng từ khi nào trở nên đáng sợ như vậy? Còn nữa, đôi con ngươi lam kia là sao? Nàng không hiểu mọi chuyện phát sinh lúc này là gì? Huỳnh Hiểu chỉ thấy toàn thân ớn lạnh, cảm giác sợ hãi bao trùm lấy nàng. Hắc y nhân giờ mới chú ý đến đôi mắt Mộ Dung Phong. Là màu lam. Từ khi nào mắt hắn chuyển thành màu lam đáng sợ đó ? Trời ơi, gặp quỷ, y gặp quỷ thật rồi.

Mộ Dung Phong vẫn thong dong tiến về phía trước, hắn nhếch khóe môi, cười như không cười :

- Đe dọa ta sao? Chờ đến kiếp sau đi.- Hắn nghiến răng rít mạnh từng chữ.

Không để hắc y nhân kịp phản ứng, Mộ Dung Phong nhanh chóng hướng kiếm về phía Huỳnh Hiểu. Huỳnh Hiểu sợ hãi nhắm chặt mắt lại, trái tim nàng run lên rồi như đông cứng lại trong trạng thái ngừng đập. Nàng không thể thở nổi, cảm giác bức bách đè nén trong người khiến nàng rất khó chịu, cổ họng lại nghẹn ứ không thể phát ra bất kì âm thanh nào. Lưỡi kiếm của Mộ Dung Phong cách cổ Huỳnh Hiểu chỉ cài phân bỗng dịch sang trái một đạo đâm xuyên tim hắc y nhân. Đường kiếm của Mộ Dung Phong rất nhanh rất chuẩn xác, nhưng mấu chốt là hắn có thể dịch chuyển kiếm một cách thần kì như vậy, điều này không phải cao thủ nào cũng có thể làm được.

Huỳnh Hiểu nghe thấy “ keng” một tiếng, nàng giật mình từ từ mở mắt, hóa ra là lưỡi kiếm bên cổ nàng rơi xuống kêu lên. Nhưng…nàng không chết? Huỳnh Hiểu kinh ngạc xoay người thấy Mộ Dung Phong điên cuồng chém tên hắc y nhân vừa uy hiếp nàng. Thân xác nam nhân kia đã bị Mộ Dung Phong chém cho tan nát, máu thịt lẫn lộn. Huỳnh Hiểu nhìn thấy ánh mắt đỏ vằn của Mộ Dung Phong lúc này thì hoảng sợ tột độ. Lưỡi kiếm của Mộ Dung Phong bao phủ một màu đỏ của máu,tại đầu mũi kiếm, máu nhỏ từng giọt xuống thấm vào đất. Bạch y trắng sáng của hắn cũng dính không ít máu tươi. Nàng lần đầu tiên nhìn thấy cảnh giết người thảm khốc đến vậy. Nàng lần đầu tiên chứng kiến một Mộ Dung Phong đáng sợ đến vậy.

Cả vùng đất ẩm xung quanh loang lổ máu. Hoàng hôn buông xuống, mặt trời một màu đỏ sậm đem ánh chiều tà phủ lên khung cảnh tan hoang ấy càng làm tăng thêm vẻ rùng rợn. Đây có thể coi như một bức huyết cảnh tuyệt mĩ khiến người ta nhìn vào không khỏi rợn tóc gáy. Nam nhân ở đây một thân bạch y đã bị máu nhuộm đỏ không ít như ác ma Tu La dưới địa ngục hiện lên. Vẻ đẹp của hắn khiến chúng sinh điên đảo nhưng cũng khiến người ta kinh hãi mà tránh xa. Huỳnh Hiểu ngước đôi mắt trống rỗng lên nhìn Mộ Dung Phong, trong mắt lộ rõ vẻ hoảng loạn. Nàng không biết nam nhân trước mặt có phải là Mộ Dung Phong mà nàng biết không. Mộ Dung Phong cước bộ về phía nàng, ánh mắt đã thu lại sát ý nhưng thủy chung vẫn lạnh lùng không lộ ra một chút thần thái cảm xúc. Hắn im lặng nhìn nàng không nói lấy một câu. Huỳnh Hiểu run rẩy, toàn thân vô lực sắp không trụ vững nữa, tầm mắt nàng tối sầm lại rồi lịm đi. Mộ Dung Phong đưa tay đỡ lấy bóng dáng nhỏ bé đã ngất đi. Hắn đoán chắc nàng đã bị dọa cho sợ hãi rồi.

Mộ Dung Phong quăng kiếm xuống dưới đất rồi đưa nàng lên ngựa trở về.

Lúc Vệ Ảnh tìm tới nơi chỉ thấy khắp nơi đều là máu và xác chết. Phía trước vương gia ôm Huỳnh Hiểu cô nương trở về doanh trại. Hắn âm thầm thở dài, vẫn là hắn đến muộn. Xem ra gặp chuyện lớn rồi. Hắn phải nhanh chóng trở về bẩm báo hoàng thượng để tìm cách giải quyết.

Mộ Dung Phong đột nhiên quay đầu lại, phát hiện Vệ Ảnh ở phía sau. Hắn không có ngạc nhiên, thậm chí còn đoán trước được điều này. Mộ Dung Phong lạnh lùng ra lệnh :

- Kêu người tới thu dọn xác bọn chúng về doanh trại, ta có việc dùng.

Nói xong không chờ Vệ Ảnh phản ứng Mộ Dung Phong đã phi ngựa đi mất. Vệ Ảnh nhìn Mộ Dung Phong bằng ánh mắt khó hiểu, không biết vương gia lấy xác mấy người kia làm gì. Không lẽ muốn điều tra? Có lẽ vậy. Vệ Ảnh không suy nghĩ nhiều, rút trong tay một chiếc kèn bằng kim loại thổi một hơi kêu gọi thuộc hạ tới cùng hắn thu dọn xác đám người kia.