Mộ Dung Phong lấm lét nhìn nàng, phát hiện sắc mặt Huỳnh Hiểu không tốt, lại còn không chịu nói chuyện với hắn nữa. Hay là Hiểu Hiểu chán ghét hắn rồi ? Mộ Dung Phong trong lòng lo lắng, hắn kéo tay áo nàng :

- Hiểu Hiểu, tỉ sao vậy? Tiểu Phong đã làm gì khiến tỉ không vui sao?

Huỳnh Hiểu buồn bực gạt tay hắn ra nhưng nhìn vẻ mặt vô tội của hắn, nàng không cách nào mở miệng trách hắn được. Không được, nàng không thể để cái bộ dáng đáng yêu của hắn đánh lừa mình. Huỳnh Hiểu xoay người nhìn thẳng vào mắt hắn :

- Tiểu Phong, cậu nói thật cho ta biết mục đích của cậu là gì? Rõ ràng ta đã vi phạm nguyên tắc của cậu nhưng cậu lại không hề trách cứ ta còn giữ ta ở bên cạnh. Cậu mau nói đi, nếu cậu không nói thật ta liền lập tức rời khỏi đây.

Mộ Dung Phong ngây ngốc nhìn nàng một lúc mới mở miệng :

- Hiểu Hiểu, nhìn mặt tỉ nghiêm trọng quá.

Hắn kéo ghế ngồi sát cạnh Huỳnh Hiểu, gãi gãi đầu :

- Kì thực ta cũng không biết tại sao ta lại không có cảm giác bài xích với tỉ. Lần đầu tiên gặp tỉ ta phát hiện tỉ ăn mặc rất buồn cười, lại còn chào ta cái kiểu hoa hậu gì gì đó. Mà trước kia chưa từng có ai làm vậy với ta. Họ nhìn thấy ta cũng chỉ cúi đầu hành lễ. Thế nên ta cảm thấy tỉ rất thú vị, rất đáng để làm người chơi với ta.

Mộ Dung Phong nghiêm túc hướng ánh mắt về phía nàng, khuôn mặt tuấn tú bỗng trở nên trầm ngâm :

- Tỉ có biết khi tỉ mới đến đã nói với ta câu gì không ?

Huỳnh Hiểu mở to mắt nhìn hắn. Khi đó nàng nói rất nhiều câu nha, ai biết câu nào đối với hắn là quan trọng nhất. Chớp chớp mắt mấy cái, Huỳnh Hiểu vẫn không tài nào nhớ nổi. Nàng khẽ lắc đầu, biểu hiện “ ta không nhớ ”.

- Tỉ nói rằng sẽ ở bên ta chăm sóc ta mãi mãi.-Mộ Dung Phong nói tiếp.- Tỉ là người đầu tiên nói với ta câu đó. Tỉ có biết lúc đó ta vui như thế nào không? Ta vừa ngạc nhiên vừa sung sướng, trong đầu không ngừng nói “ thì ra Mộ Dung Phong ta cũng có người muốn ở bên cạnh”.

-…

- Hiểu Hiểu, ta rất cô đơn. Bởi vì ta ngốc, bởi vì ta quái gở mà không ai muốn chơi với ta. Ta biết họ ở sau lưng ta vẫn giễu cợt ta. Vì vậy ta ghét những ai nói ta ngốc, ta chán ghét bọn họ nên mới không muốn nhìn thấy họ ở chỗ của ta. Hiểu Hiểu chỉ có mỗi tỉ là nguyện ý chăm sóc ta, không chê bai ta, coi thường ta.

-Ngoài ta ra, không phải còn có hoàng thượng và thái hậu quan tâm đến cậu hay sao?

Xem phim ảnh thì nàng thấy hoàng thất vì tranh đoạt hoàng vị mà đánh nhau sứt đầu mẻ trán, huynh đệ tương tàn. Trong hoàng tộc không tồn tại hai chữ “ tình thân”. Vậy mà Mộ Dung Triệt lại có thể yêu thương, sủng ái Mộ Dung Phong như vậy, quả là hiếm có nha. Nhưng ai bảo Mộ Dung Phong là một tên ngốc, không có sức uy hiếp đến ngai vàng của hoàng đế nên nhận ân cũng đúng thôi.

- Thế thì sao chứ? Nơi họ sống là hoàng cung, còn vương phủ này cũng chỉ có mình ta.-Mộ Dung Phong buồn bã nói­.

Huỳnh Hiểu trong phút chốc hiểu ra rằng, cái Mộ Dung Phong cần không phải chỉ là sự quan tâm đáp ứng nhu cầu của hắn. Cái hắn cần là những người thân yêu ở bên cạnh.

Mộ Dung Phong cầm lấy tay Huỳnh Hiểu sau đó siết chặt lại, khuôn mặt anh tuấn tái mét đi. Đôi mắt hắn lộ rõ vẻ sợ hãi. Phải, hắn sợ Huỳnh Hiểu sẽ rời đi, sẽ không chơi với hắn nữa. Mộ Dung Phong dù chỉ mới tiếp xúc với Huỳnh Hiểu mấy ngày nhưng bản thân lại nảy sinh cảm giác yêu thích với nàng. Hắn không muốn mất đi nàng, không muốn cô đơn. Hắn vì lo lắng mà gia tăng lực đạo , bóp chặt lấy tay nàng khẩn khoản cầu xin :

-Hiểu Hiểu, tỉ đừng đi. Tiểu Phong sai ở đâu, tiểu Phong nhất định sẽ sửa. Tỉ đừng giận nữa.

Nhìn vào ánh mắt bi thương của hắn, Huỳnh Hiểu có chút thương cảm. Hắn giống nàng, đều khao khát tình thân, khao khát có gia đình yêu thương mình. Nhưng nàng ít ra còn có những người ở cô nhi viện hết mực quan tâm nàng. Còn hắn, một mình trong vương phủ rộng lớn, một mình một thế giới mà không ai hiểu. Thậm chí cho dù hắn là em của hoàng đế cao cao tại thượng, được hoàng thượng và thái hậu hết mực sủng ái cũng vẫn bị thiên hạ cười chê là tiểu ngốc tử.

Huỳnh Hiểu nhìn gương mặt ngây ngô đáng thương của hắn mà hối hận vô cùng khi đã giận dỗi hắn vô cớ. Nàng vươn tay kéo lấy Mộ Dung Phong vào lòng an ủi :

- Tiểu Phong, thực xin lỗi.

Hắn lắc đầu, vòng hai tay qua ôm lấy nàng :

- Hiểu Hiểu, tỉ đừng giận ta, cũng đừng rời khỏi ta. Tỉ đi rồi, tiểu Phong cảm thấy rất tĩnh mịch , rất cô đơn.

Huỳnh Hiểu không nghĩ tới bản thân được Mộ Dung Phong coi trọng đến vậy. Nàng rưng rưng đáp lại :

-Ta sẽ không đi đâu đâu. Không có tiểu Phong, ta cũng thấy buồn lắm.

-Thật vậy sao?- Hắn ôm chặt lấy nàng, reo lên mừng rỡ.-Tốt quá rồi, tốt quá rồi.

Bộ dáng hắn thật giống đứa trẻ vui sướng khi được mẹ cho kẹo. Hắn cười rạng rỡ làm nàng choáng váng. Thật sự là hắn cười rất đẹp, đây chính là nụ cười chết người trong truyền thuyết, nó làm nàng say mê điên đảo. Nước miếng Huỳnh Hiểu dường như sắp rớt xuống. Mĩ nam ơi là mĩ nam, gương mặt yêu nghiệt của ngươi hại nước hại dân hại Huỳnh Hiểu mất nước miếng nhiều quá rồi đấy. Chậc, cẩn thận cẩn thận, lụt lội có thể xảy ra.