Editor: nhungchuoi 

Vân Chỉ hưởng thụ cảm giác như kí kết khế ước ngầm này, mặc dù đã quên tất cả, mặc dù trở nên ngốc nghếch, nhưng cảm giác giữa bọn họ vẫn tồn tại như cũ. Cho nên nàng có thể nhìn thấy hi vọng, nàng còn phải tiếp tục kiên trì. Mang Lãng đã nói Kim Lũ Y có biện pháp vậy thì nhất định có biện pháp có thể chữa khỏi tình trạng này cho Uyên!

Đột nhiên, Vân Chỉ như nghĩ ra cái gì đó, quay đầu lại nhìn Mặc Kỳ Uyên, chăm chú hỏi: "Uyên, chàng nói xem chàng thích, ách, chàng cảm thấy Ngọc Nhi tốt hay là ta tốt?"

Khi thấy dáng vẻ nói gì nghe nấy của Uyên đối với Ngọc Nhi, trong lòng không phải không có cảm giác gì, mặc dù hiện tại Uyên mất đi khả năng suy xét nhưng nàng vẫn muốn bá đạo giữ lấy hắn, không muốn chia sẻ sự chú ý, giống như trước kia đối với bản thân vậy.

"Đương nhiên là Ngọc Nhi tốt rồi!" Mặc Kỳ Uyên buộc chặt dây lưng cuối cùng trên người Vân Chỉ, không hề lo lắng mà trả lời, sự thẳng thắn trên mặt khiến người ta phải tin tưởng tất cả lời hắn nói đều vô cùng đáng tin cậy.

Lúc này Vân Chỉ bị tức đến mức mặt đỏ cả lên, ngón tay trước mặt Uyên run lên, miệng muốn nói cái gì nhưng vẫn nhịn xuống không nói, nhắm mắt lại cố dồn nén sự tức giận, hít sâu nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh, bình tĩnh.

Mặc Kỳ Uyên không hề phát hiện ra biểu hiện đỏ bừng bất thường của Vân Chỉ, vừa lo lắng tiến lên lấy tay sờ sờ vừa hỏi: "Ngươi làm sao vậy, sinh bệnh sao?"

"Ta không sao." Vân Chỉ hất cái tay đang sờ xuống, ép bản thân phải trưng ra khuôn mặt tươi cười: "Nếu chàng nói Ngọc Nhi tốt, vậy nàng tốt chỗ nào, ta không tốt chỗ nào?"

Nhẫn nại là tính tốt nhất của nàng, nếu thật sự khiến tướng công thích nữ nhân khác thì đó chính là thất bại của Thiên Đại Vân Chỉ nàng, cho dù hiện tại là Uyên ngốc nghếch cũng không được!

"Ngọc Nhi tốt ở......." Mặc Kỳ Uyên nâng đầu lên, ánh mắt di chuyển suy nghĩ những điểm tốt của Hách Liên Ngọc Nhi, dường như nghĩ mãi không hết vậy.

Ngay sau đó, dường như hắn tìm được cách nói, quay sang nhìn Vân Chỉ bắt đầu dùng ngón tay đếm: "Ngọc Nhi đỡ ta rời giường, cho ta kẹo ăn, cười với ta, chơi với ta, nha, còn có, nàng đút cho ăn cái này cái kia!"

"Đút cái này cái nọ, ta cũng biết nha!" Phía trước cũng không là cái gì, theo như đánh giá của hắn thì cũng chỉ có cái này đáng chú ý. Vân Chỉ vừa không phục giơ tay biểu quyết, dường như muốn biểu hiện điều này trước tiên, lấy được sự khẳng định của hắn.

Bước dài một bước xoay người xuống giường, hai mắt Vân Chỉ đang tìm kiếm cái gì đó ở trong phòng, cuối cùng dừng lại trên một đĩa điểm tâm đặt trên bàn, vội vàng bưng cái đĩa đó về, ngón tay mảnh khảnh cầm một miếng bánh phù dung lên, nhẹ nhàng đưa đến bên miệng Mặc Kỳ Uyên, ý bảo hắn mở miệng.

"Như thế nào, đút cho chàng ăn cái gì đó, rất đơn giản nha, hiện tại chàng nói xem ai tốt?" Vân Chỉ hỏi, cuối cùng cũng bắt đầu cẩn thận tính toán để dạy dỗ Mặc Kỳ Uyên ngốc nghếch.

Không hề thỏa hiệp ngay lập tức, Mặc Kỳ Uyên ăn xong điểm tâm trong miệng rồi mới mở miệng nói: "Như thế này không giống nha, Ngọc Nhi đều đút cho ta ăn những món nàng tự mình làm!"

Tự mình làm sao? Chuyện này cũng không khó, Vân Chỉ đặt cái đĩa lên tủ bên cạnh giường, đứng ở đó cong lưng cúi người nhìn thẳng vào mắt Uyên đang ngồi trên giường: "Vậy chàng thích ăn cái gì, hiện tại ta đi làm cho chàng!"

Hôm nay nàng phải giải quyết xong việc này, dám ở trước mặt bản cô nương nói nữ nhân khác tốt, nếu như nàng không thu được tâm hắn thì sau này làm sao có thể giáo huấn hắn được!

"Ta thích ăn, ta thích ăn ăn ngon!" Mặc Kỳ Uyên trả lời, mặc dù đáp án rất chung chung nhưng biểu hiện trên khuôn mặt tuấn tú kia lại vô cùng kiên định.

Vân Chỉ nâng trán, xem ra nàng vẫn nên thể hiện sở trường của bản thân, trước kia cũng không biết Uyên thích ăn cái gì, hình như cái gì cũng ăn được.

"Chàng ngoan ngoãn rửa mặt chờ ta, ta đi chuẩn bị ngay, sau đó thì không nên nói những lời không đúng đó nữa!" Vân Chỉ dữ tợn nói, rồi sau đó thản nhiên mở cửa đi thẳng đến Ngự Thiện Phòng.

Mặc Kỳ Uyên ngạc nhiên nhìn Vân Chỉ vội vàng đi ra cửa, trong lòng không hiểu, không biết vì sao nàng lại hỏi mình nhiều vấn đề như vậy, hắn không biết là những điểm tốt của Ngọc Nhi có xung đột gì với những cái không tốt của nàng hay không, hơn nữa hắn cũng không cảm thấy nàng không tốt, nếu kể ra thì hắn cũng có thể kể ra rất nhiều điểm tốt của nàng nha!

Thời gian đợi đồ ăn sáng nhưng mãi không thấy cung nữ mang đồ ăn sáng lên, sau khi Mặc Kỳ Uyên đợi hơn nửa canh giờ thì dĩ nhiên cảm thấy vô cùng đói.

Đột nhiên, một mùi thơm từ cửa truyền vào, mùi thơm mê người như vậy chưa từng ngửi thấy ở đâu, không chịu nổi sự hấp dẫn, Mặc Kỳ Uyên lần theo mùi hương đi đến cửa viện, hai chân tự nhiên đi theo mùi hương của mỹ thực trước mắt, mở hai mắt ra, trên bàn đá trước mặt đang bày một chậu than nhỏ, mà trên đó lại có vài thanh sắt đang nướng vài chân gà và cánh gà, màu vàng óng mê người khiến người ta muốn động tay động chân.

Hai mắt Mặc Kỳ Uyên nhìn chằm chằm mỹ thực trước mắt, khóe miệng chảy ra một hàng nước miếng, dường như chân cũng bất động đứng lặng yên ở nơi đó, không đợi người đến tiếp đón, hắn muốn vươn tay lấy.

Tay duỗi ra được một nửa thì bị đánh đau quay về, Mặc Kỳ Uyên không hiểu nhìn Vân Chỉ ở phía đối diện, ngay lập tức có thể thấy hàng nước miếng của hắn chảy ra vì mỹ thực trước mắt là bút tích của bản thân nàng, hai mắt Mặc Kỳ Uyên tỏa sáng biểu lộ sự cầu xin: "Ta muốn ăn, ta muốn ăn.........."

Nhìn Mặc Kỳ Uyên trước mặt không ngừng nuốt nước miếng, Vân Chỉ tự biết là đã thành công lôi kéo dạ dày hắn, cười dẫn dắt: "Vậy chàng nói xem, là nương tử chàng tốt hay vẫn là Ngọc Nhi tốt? Trả lời đúng có thể ăn."

"Nương tử tốt, Ngọc Nhi cũng tốt." Mặc Kỳ Uyên cười hắc hắc trả lời cấp tốc, dường như muốn tiết kiệm thời gian nói chuyện, rồi nhanh chóng vươn tay ra đi đến mỹ thực trước mặt đưa vào miệng.

Lại đánh, tay vươn ra phải trở về, Vân Chỉ không vừa lòng đáp án của hắn: "Chỉ có thể lựa chọn một người, chàng nói xem, ai tốt?"

Điều này khiến Mặc Kỳ Uyên khó xử, một tay xoa xoa cái tay bị đánh trở về, ánh mắt quanh quẩn dừng ở mỹ thực trên bàn đá, do dự không biết nói như thế nào để có thể ăn mỹ thực trước mắt. Thực sự rất khó nha, vốn dĩ cả hai đều tốt mà, tại sao lại còn bắt hắn phải lựa chọn?

"Nương tử không tốt, không cho ta ăn." Thật sự không biết nên trả lời như thế nào, Mặc Kỳ Uyên đặt mông ngồi trên ghế đá, không muốn tiếp tục đấu tranh vô vị, nhưng mà mùi hương từ bên cạnh không ngừng truyền vào kích thích vị giác của hắn, rất khó chịu, vì không muốn khó chịu, hắn dằn lòng đứng lên rời khỏi nơi này để không bị hấp dẫn nữa!

Không ngờ buộc hắn nói đúng trọng tâm câu lại khó đến như vậy, nhìn Mặc Kỳ Uyên bị ép buộc đến mức không muốn giằng co cùng với nàng nữa, Vân Chỉ nhanh chóng tiến lên đưa chân gà đến bên miệng hắn: "Chậm chạp gì nữa, ăn đi ăn đi, thật là, nói một câu dễ nghe thì cũng sẽ không chết người mà!"

Biểu cảm hưng phấn kích động lập tức bao trùm lên mặt, Mặc Kỳ Uyên nhanh chóng tiếp nhận chân gà đưa vào trong miệng cắn, sự thỏa mãn khiến khóe mắt cũng nhăn lại thành nếp nhăn, ngấu nghiến ăn một cái chân gà to bự trong miệng, Mặc Kỳ Uyên lẩm bẩm trong miệng: "Ta đã nói là đều tốt mà, một người tốt, hai người cũng tốt! Như vậy ta có thể có càng nhiều đồ ăn ngon để ăn!"

Mặt Vân Chỉ đầy hắc tuyến, hắn đang khoe mẽ đây sao, lời nói vừa rồi cũng là vì được ăn mới nói! Nhìn hắn ném xương trong tay ra, một tay lại vươn đến trên khung sắt lấy tiếp, Vân Chỉ bước nhanh đến trước mặt hắn, giành chân gà trên tay hắn ra, trợn mắt nhìn: "Không cho chàng ăn, vì ăn mà dám lừa gạt tình cảm của nương tử chàng là ta, thật không ngoan!"

Ý thức được chuyện bắt đầu nghiêm trọng, sững sờ nhìn bàn tay không có gì của mình, ánh mắt lại cấp tốc tìm vị trí của chân gà, mỹ vị vừa rồi còn chưa kịp tinh tế nhấm nháp thì đã ăn xong rồi, hắn còn muốn ăn nữa.