Còn lúc này trong chủ trướng, thời gian một nén nhang đã sớm trôi qua, Khâu Lệ Mang Lãng vẫn còn đang khó khăn lựa chọn.

Âm thanh thống khổ, tiếng kêu kéo dài phía bên kia càng khiến mồ hôi trên trán Mang Lãng chảy ra càng nhiều, sự đấu tranh trong ánh mắt càng ngày càng nhiều.

Còn Khâu Lệ Thương Kình thì ung dung đặt một con sâu nhỏ lên trên cọc gỗ, dáng vẻ lịch sự, nhàn nhã giống như đang cho cá vàng ăn vậy, còn người trên cọc gỗ thì lại phải chịu thống khổ sống không bằng chết, đám sâu bò dọc trên thân cọc gỗ hưng phấn dị thường hướng về phía người lão, tiến vào trong quần áo rộng rãi của lão làm xằng làm bậy. Còn những chỗ lộ ra bên ngoài thì có thể nhìn thấy rõ ràng đám sâu đó đang cắn ăn da thịt lão, rồi theo lỗ hổng trên da thịt chui vào bên trong, đi dọc theo mạch máu tiếp tục ăn máu huyết, có thể nhìn thấy phía ngoài lớp da thịt có những vật khác thường bắt đầu di chuyển, cao thấp nối tiếp nhau nổi trên làn da vô cùng dọa người, hình ảnh khủng bố như vậy khiến tất cả mọi người ở đây đều cảm thấy buồn nôn, không đành lòng nhìn tiếp.

Mấy con sâu đó là phệ tủy cổ thông thường của Khâu Lệ, rỉa rói máu thịt, cho dù no chết thì vẫn tham lam không biết dừng lại, bản thân nó cũng không phải là cái gì quá mạnh nhưng chính là phương pháp dùng trên người phạm nhân, đó là biện pháp giày vò con người tốt nhất, với loại hình phạt này thì cho dù không muốn thì cũng phải bức nói ra bằng được.

Giọng nói lão tộc trưởng đã trở nên khàn khàn, sự đau đớn khi máu thịt bị cắn nuốt này không phải người bình thường nào cũng có thể tiếp nhận, huống chi hắn đã sớm phải chịu qua các hình phạt khác!

Khâu Lệ Mang Lãng dùng hết sức lực bản thân nắm chặt hai tay, thân thể lạnh như băng. Hắn đang đấu tranh, đang kiên trì, hắn muốn cho đám người Mặc Kỳ Uyên càng nhiều thời gian, nếu như bọn họ thất bại, hắn còn có thể dựa vào điều kiện Kim Lũ Y này để cứu Vân Chỉ, nhưng hiện tại hắn nên làm cái gì bây giờ! Hắn không thể nghĩ ra biện pháp vẹn toàn cả hai bên!

"A!" Lại là một tiếng kêu thảm thiết, âm thanh bi thống giống như rốt cuộc không thể chịu nổi được nữa, ý thức buông tha việc chống lại, có thể thấy được ông lão kia không thể tiếp tục chống chọi được thêm nhiều thời gian nữa.

"Ta đồng ý với ngươi!" Đến khi âm thanh này lọt vào tai, rốt cuộc Khâu Lệ Mang Lãng không tiếp tục chịu nổi âm thanh thống khổ giày vò như vậy nữa, ngẩng đầu lớn tiếng nói: "Ta đưa ngươi đi tìm Kim Lũ Y."

Khâu Lệ Thương Kình vừa lòng dừng động tác trong tay, bột phấn trong tay rơi xuống, đám phệ tủy cổ trên người tộc trưởng không còn tham lam cắn nuốt nữa mà trốn còn nhanh hơn chuột trốn mèo, tuy rằng chỉ trong nháy mắt nhưng đám phệ tủy cổ này đã bỏ chạy sạch sẽ, một người đứng bên cạnh vội vàng mở hộp cho đám sâu này đi vào.

Cuối cùng đau đớn trên người cũng dừng lại, có lẽ một nữa cái mạng của lão tộc trưởng cũng bị lấy đi rồi, nhưng mà đây lại là kết quả hắn không muốn dẫn đến, mặc dù không có khí lực nâng đầu lên nhưng lão tộc trưởng vẫn không quên liều mạng nói một câu: "Mang Lãng, không, không được nói cho hắn, Kim Lũ............"

Cuối cùng không thể chống đỡ được nữa, lão tộc trưởng ngất đi, Khâu Lệ Mang Lãng biết lão tộc trưởng thà hy sinh bản thân cũng không nguyện ý để Kim Lũ Y rơi vào tay giặc. Liều chết bảo vệ Kim Lũ Y chính là chức trách của Kim gia bọn hắn, Kim gia truyền đến thế hệ hắn không còn một nam đinh nào nên hắn cũng sẽ là tộc trưởng chỉ định đời sau của Kim gia. Nhưng mà, hắn không thể làm một tộc trưởng tốt, cho dù Khâu Lệ Thương Kình không dùng lão tộc trưởng để bức bách hắn ruồng bỏ sứ mệnh thì hắn cũng sẽ vì cứu Vân Chỉ mà ruồng bỏ.

Thong thả ngồi ở vị trí cao nhất, quan sát Mang Lãng phía dưới, thoạt nhìn có vẻ tâm tình Khâu Lệ Thương Kình rất tốt: "Vương điệt, ngươi thật không có hiếu, nếu thức thời sớm một chút thì lão nhân gia đã không phải chịu hình phạt này đâu!"

"Khâu Lệ Thương Kình, ngươi nói xem thế nào ngươi mới chịu thả Vân Chỉ ra!" Khâu Lệ Mang Lãng chưa từ bỏ ý định hỏi, Vân Chỉ cũng đâu có trêu chọc gì nam nhân hung tàn này, hắn không biết rốt cuộc ý định mà Khâu Lệ Thương Kình giữ Vân Chỉ là gì!

Khâu Lệ Thương Kình hoàn toàn nắm giữ ưu thế nên từ từ chậm rãi dùng khăn ướt lau hai tay: "Đương nhiên Bổn vương sẽ không thả Vân Chỉ ra, bởi vì Chỉ nhi đã đồng ý trở thành Vương phi của Bản vương rồi."

"Ngươi nói bậy! Tỷ tỷ tại sao có thể như vậy?! Tỷ tỷ sao có thể ruồng bỏ sư huynh được chứ, nàng làm sao có thể làm vậy được!" Khâu Lệ Mang Lãng còn chưa kịp phản bác cười nhạo thì đã bị Lạc Băng Tuyết giành trước.

Với vẻ mặt khó có thể tin, thất vọng đối với Vân Chỉ, thương tiếc khó chịu thay cho Mặc Kỳ Uyên, biểu hiện vô cùng tinh tế! Nhưng lúc này, trong lòng Lạc Băng Tuyết đang cao hứng không thôi, nàng có thể thấy được Ưng Vương Khâu Lệ này có vẻ thích Thiên Đại Vân Chỉ, chí ít cũng có hứng thú, ha ha, một nữ nhân lẳng lơ như thế làm sao có thể xứng với Uyên được chứ, nàng ước gì nàng ta vĩnh viễn không trở lại bên cạnh Uyên.

Khâu Lệ Mang Lãng khó hiểu liếc nhìn Lạc Băng Tuyết một cái, cho dù bản thân rất ít khi để ý Lạc cô nương này nhưng có thể nhìn ra đây là một người hành động đúng mực, ôn nhu, cẩn thận nhưng tại sao đêm nay dường như lại có vẻ kích động như vậy, gần như đều đưa ra phản ứng đầu tiên với câu nói của quân địch, chẳng lẽ nàng không suy xét kĩ vấn đề rồi mới kết luận hay sao!

"Khâu Lệ Thương Kình, ngươi đừng nghĩ mình có khả năng mê hoặc người khác, ta chỉ đang hỏi ngươi muốn như thế nào thì mới buông tha cho Vân Chỉ, chẳng phải ngươi đã có Kim Lũ Y rồi sao, ngươi còn muốn như thế nào nữa!" Trong giọng nói của Khâu Lệ Mang Lãng có chút bất đắc dĩ, hiện tại thật sự ngay cả nửa phần thắng hắn cũng không có.

"Vương điệt, thế nào mà đột nhiên ngươi lại trở nên ngu xuẩn như vậy!" Giọng nói của Khâu Lệ Thương Kình mang theo sự trêu tức rồi đột nhiên chuyển lạnh, hơi cúi người nhìn chằm chằm Mang Lãng nói: "Bổn vương lấy được Kim Lũ Y đương nhiên muốn tìm Tàng bảo đồ từ Kim Lũ Y, sau đó sẽ trở thành phú khả địch quốc cùng với bí mật quyền khuynh thiên hạ trên Kim Lũ Y! Bổn vương muốn thống nhất ba nước, độc bá thiên hạ!"

Khí thế cao ngút mang theo sức mạnh khiến người ta khiếp sợ từ trong đáy lòng, trong nháy mắt khiến tất cả mọi người ở đây đều phải khiếp sợ, thậm chí bọn họ không biết người này lại có chí lớn như vậy, không nói chính xác hơn là dã tâm lớn như vậy!

Còn Mang Lãng thì lại càng kinh hãi, không ngờ hắn lại có thể điều tra cẩn thận về Kim Lũ Y như vậy! Kim Lũ Y là thần vật mà nhiều đời gia tộc Kim thị bảo vệ, mọi người chỉ biết Kim Lũ Y thần bí nhưng không ai biết giá trị chân chính mà nó che giấu phía sau, lại càng không dám tùy ý có những hành động không chính đáng, đến Kim gia trộm cắp.

Trong doanh trướng, trong lòng mọi người đều cảm thấy kinh hãi, trong nháy mắt trở nên tĩnh lặng, lúc này chỉ còn tiếng hít thở của lão tộc trưởng là rõ ràng.

"Ha ha, độc bá thiên hạ sao? Còn phải xem Bổn vương có đồng ý hay không!"

Đột nhiên một âm thanh truyền vào khiến biểu cảm của tất cả mọi người ở đây đều thay đổi, Khâu Lệ Mang Lãng nghe thấy giọng nói Mặc Kỳ Uyên, ngay lập tức cảm thấy thả lòng, nếu hắn đã đến đây thì nhất định đã cứu được Vân Chỉ, nếu làm không tốt thì đã không kiêu ngạo như thế này, giờ việc cần làm là chuẩn bị ác chiến với Khâu Lệ Thương Kình! Thoát khỏi tình thế không thuận lợi, trên mặt hắn lộ ra vẻ kiên nghị rõ ràng, cảnh giác nhất cử nhất động của Khâu Lệ Thương Kình, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể chiến đấu.

Sắc mặt Khâu Lệ Thương Kình cũng thay đổi trong nháy mắt, hai mắt nhìn thẳng tắp về phía cửa, nhìn thấy Mặc Kỳ Uyên bình thản đi vào, bóng người màu đen mờ mờ trong bóng tối, mỗi bước đi đều vô cùng bình tĩnh tiêu sái, nhưng tốc độ lại nhanh khiến người ta phải tặc lưỡi. Đối mặt với Mặc Kỳ Uyên, Khâu Lệ Thương Kình cũng không lộ ra vẻ e sợ, nhưng khi nhìn thấy Vân Chỉ xuất hiện phía sau hắn thì không thể tiếp tục bình tĩnh được nữa, hắn yên tâm để một mình Vân Chỉ trong lều trại đó là vì hắn biết nàng trúng cổ ngủ, có thể giải được cổ ngủ cũng chỉ có mấy người Khâu Lệ mà thôi. Nhưng nàng, làm sao lại có thể?

Cũng không mong muốn nhìn thấy một màn như vậy là Lạc Băng Tuyết, một khắc nhìn thấy Vân Chỉ bước vào, lửa giận trong lòng lại nổi lên, hung quang trong mắt chợt lóe rồi biến mất, trong lòng thầm hận, cô gái này thế nào mà lại như âm hồn không tan vậy chứ!

Nhưng chỉ trong giây lát, Lạc Băng Tuyết đã thay bằng biểu cảm vui vẻ nghênh đón Vân Chỉ, nét mặt tươi cười như hoa: "Tỷ tỷ! Ngươi không có việc gì, ngươi không việc gì là tốt rồi, hại Tuyết nhi lo lắng mãi không thôi!"

Vân Chỉ cũng không để ý đến sự nhiệt tình của nàng, mà nhìn về vẻ mặt kinh hỉ của Khâu Lệ Mang Lãng, đáp lại bằng một nụ cười tươi đẹp, trong lòng có cảm kích, có tin tưởng.

Nàng nghe Uyên nói Mang Lãng đến đây dùng Kim Lũ Y của Kim gia bọn họ làm điều kiện để trao đổi lấy một mạng của nàng, trong lòng là cảm kích, hổ thẹn, nàng cũng từng nghe dân gian truyền miệng về sự thần bí kì diệu của Kim Lũ Y, nhưng điều quan trọng hơn là, nàng biết đây là thánh vật của Kim gia, đó hẳn là vật mà mọi người trong tộc đều liều chết bảo vệ, giống như lão già râu bạc bảo vệ sông Bàn Niết của Hách Liên.

Nhưng hiện tại lại vì nàng mà không ngại vứt bỏ sứ mệnh của gia tộc, Vân Chỉ nàng có thể có một bằng hữu như vậy, huynh đệ như vậy thì cũng không uổng cuộc đời này đi đến đây một lần!