Đã qua nhiều ngày nhàn nhã, nhưng dù sao vẫn đang còn ở trên chiến trường, chiến tranh thì vẫn phải tiếp diễn, lâu lắm rồi những tướng sĩ mới yên tâm vứt bỏ sứ mệnh, mất đi ý chí chiến đấu.

Một ngày lại đến, gió khô thổi lẳng lặng, ngày hè vốn dĩ đang được mặt trời chiếu sáng đột nhiên trở nên tối sầm, thời tiết âm u nhìn lên cũng biết là trời sắp mưa to rồi.

Hai đội quân cùng các tướng sĩ đứng nghiêm chỉnh hai bên bờ sông chuẩn bị khai chiến, cũng không biết là trận chiến này có thể kết thúc trước khi trời mưa hay không.

Nhìn đám binh lính Khâu Lệ phía đối diện, cũng không có vẻ xanh xao vàng vọt như người không được ăn no. Nhưng chỉ cần nhìn cẩn thận có thể phát hiện chiến mã đã ít đi rất nhiều, nghĩ đến có thể bọn họ đã dùng chiến mã để nấu ăn, bảo tồn thể lực sung mãn nhất phía trước trận chiến, đối mặt với những mãnh thú hung ác đã bị buộc đến đường cùng như thế này, binh lính Mặc Kỳ vẫn duy trì trạng thái cẩn thận cần thiết.

"Mặc Kỳ Uyên, trận chiến ngày hôm nay, Bổn vương nhất định phải trả lại mối nhục lần trước, tốt nhất hiện tại ngươi nên đầu hàng đi, nếu không nhất định sẽ phải thảm bại, hối hận!" Khâu Lệ Thương Kình dẫn đầu khiêu chiến, lời nói từ trong miệng hắn truyền ra hung ác như một con sói vậy, nhất thời khiến tướng sĩ Khâu Lệ tức giận dâng trào, càng khiến cho bầu không khí chiến tranh càng thêm khẩn trương hơn.

"Bổn vương không biết cái gì là đầu hàng! Càng không biết cái gì là thảm bại! Sa trường tác chiến thì phải đánh mới biết được!" Giọng nói Mặc Kỳ Uyên cũng khỏe khoắn, hùng tráng truyền qua, khí thế chủ soái tiền chiến như vậy, trong nháy mắt đốt lên sĩ khí cho toàn bộ quân lính!

Trận chiến hôm nay Vân Chỉ cũng đi theo, vẫn là bóng dáng màu trắng đứng bên người Mặc Kỳ Uyên như trước. Con sông này cũng không phải quá rộng nên nàng có thể thấy trên mặt Khâu Lệ Thương Kình tràn đầy sự nghiêm túc, và sự chắc chắn giống như nhất định bọn họ sẽ chiến thắng!

Vì sao nàng lại nghĩ đến từ chắc chắn này? Rõ ràng nhìn tương quan lực lượng hai bên thì chưa cần chiến đấu cũng có thể biết. Mà nàng cũng hiểu được mấy điều này từ trên mặt hắn, còn mang theo một chút mâu thuẫn, phức tạp không biết nên hình dung như thế nào, đột nhiên hắn nhắm mắt lại rồi lại mở ra thì trong mắt đã được thay thể bởi toàn bộ sự kiên định!

Đã lường trước được quân Khâu Lệ sẽ e ngại sông Bàn Niết không dám qua sông, Mặc Kỳ Uyên đứng đầu hạ lệnh, lệnh cho binh lính đi thuyền sang tuyên chiến trước, con thuyền lớn hơn lúc trước rất nhiều nên có thể chở được nhiều người cùng một lúc, mà đánh trên thuyền chính là thử thách lớn nhất của quân Khâu Lệ.

Ngay khi con thuyền chạm đến bờ sông bên kia, đột nhiên Khâu Lệ Thương Kình giơ cánh tay lên, sau đó đám binh lính phía trước chia ra hai phía rồi lùi về phía sau, Khâu Lệ Thương Kình cũng lùi về phía sau một chút.

Một đám người ở phía sau lộ ra, mọi động tác đều không chệch hướng một tí nào, tất cả mọi người đều đứng thẳng tắp, cánh tay rũ xuống một cách tự nhiên, đầu cũng hơi buông lỏng xuống nhìn dưới mặt đất, khiến cho người ta có cảm giác không hề có sự sống.

Hơn nữa quần áo của tất cả mọi người đều không giống nhau, có thể nói là nam nữ già trẻ đều có đủ cả.

Vân Chỉ bất an nhíu mày, những người này nhìn qua đều có vẻ rất kì lạ, quay sang nhìn nhau với Mặc Kỳ Uyên, cũng có thể nhìn ra trong mắt hắn có sự lo lắng mơ hồ.

Đúng lúc này, một tiếng tiêu không biết từ đâu truyền ra, tiếng tiêu trầm thấp miên man dần dần lên cao, giống như một đứa nhỏ nghịch ngợm nhưng vẫn cực kì nhẫn nại.

"Tiếng tiêu này.............." Đột nhiên Mặc Kỳ Uyên mở miệng, nghe thấy tiếng tiêu như thế không hiểu sao trong lòng hắn có chút bài xích, muốn một kiếm chặt đứt âm thanh đang dần dần bay vào lỗ tai mỗi người này.

Nhưng mà, đây là âm thanh thì làm sao có thể dùng đao kiếm chặt đứt được!

Tiếng tiêu du dương nhưng lại âm trầm quỷ dị. Đám binh lính Mặc Kỳ ở bờ sông bên này kinh hãi nhìn chằm chằm về phía trước, miệng mở rộng ra nhưng không có lời nói nào thốt ra được.

Vân Chỉ cũng nhìn thấy được, đám người chỉnh tề phía đối diện bắt đầu thực hiện động tác, một lần một lần, liếc mắt một cái là có thể nhận ra đây hoàn toàn không phải người! Hoặc nói chính xác hơn thì bọn họ đều không sự sống!

Đầu và cánh tay cùng giơ lên, đám binh lính bên này cũng đang bị khuôn mặt đáng sợ này dọa cho biến sắc, chỉ thấy đám người trên mặt đều là biểu cảm như nhau, sắc mặt trắng bệch, thậm chí một bên đã bắt đầu thối rữa. Có kẻ thì tròng mắt nhô ra, hai mắt trợn lên, tròng mắt xanh trắng còn lớn hơn con ngươi màu đen, dường như muốn hốc mắt nứt hết ra, ánh mắt không có tiêu cự nhìn chằm chằm đối phương, khiến trong lòng người ta phải kinh hãi, giống như ma quỷ, mà có lẽ bọn họ thật sự chính là ma quỷ.

Tiếng tiêu càng thay đổi càng mạnh, quân đoàn bị quản chế bắt đầu di chuyển, mà phương hướng chính là đại quân Mặc Kỳ.

Di chuyển theo tiết tấu, tiết tấu đó khiến cho trái tim mọi người cũng run run theo. Tiếng tiêu tà mị thổi lên, quân đoàn im lặng này không ngừng tiến về phía trước, đi qua nước rồi tiến đến phía trước con thuyền, cũng có lẽ không dám đi tiếp nữa bởi vì với khoảng cách này bọn họ càng nhìn thấy rõ ràng, nhìn theo từng bước đám người đi vào trong nước sông, thiếu chút nữa đã có người ngã xuống sông, mà trên thực tế cũng đã có người bị ngã xuống.

"Là là là, là tử thi! Bọn họ đều là tử thi! Cứu mạng!" Binh lính trên thuyền lớn tiếng kêu to giống như nhìn thấy ngày tận thế.

Không còn cách nào chống trả, tay chân luống cuống, đầu óc thì muốn nhanh quay đầu trở về thì lại bị một tử thi bắt được thuyền, rốt cuộc thuyền không thể động đậy được tí nào!

Khi đám tử thi vào nước ngày càng nhiều thì cả đám như quả cầu nổi trên mặt nước, tốc độ còn nhanh hơn gấp đôi so với trên mặt đất, hơn nữa mục tiêu của bọn họ cũng rất chính xác, chính là hướng về phía bờ bên kia nên đã tiêu diệt toàn bộ đám binh lính bên này!

"Cung tiễn thủ chuẩn bị! Đổ dầu bắn hỏa tiễn!" Mặc Kỳ Uyên nhanh chóng phản ứng kịp, hắn nhìn ra được đám tử thi này đều vô cùng quỷ dị, động tác làm theo tiếng tiêu, dùng âm thanh khống chế tử thi, chẳng lẽ đây chính là Khôi Lỗi Thuật trong truyền thuyết sao!?

Con thuyền đã bị chìm hơn nửa vào trong nước sông, bọn lính hoảng hốt bỏ chạy, nhảy xuống nước mà bơi về.

Phía sau, các tướng sĩ bình tĩnh đã chuẩn bị dầu mỏ rồi đổ tất cả vào trong nước, cung tiễn thủ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, vô số các mũi tên lửa được bắn ra, mặt nước lại bốc lửa hừng hực.

Đám binh lính đều khẩn trương nhìn chằm chằm những bóng dáng quỷ dị trên sông, trong lòng cầu nguyện bọn họ đừng xuất hiện! Đừng xuất hiện!

Nhưng cuối cùng, vẫn phải làm bọn họ thất vọng, giữa biển lửa đám tử thỉ bị đốt hoàn toàn vẫn giữ nguyên tốc độ di chuyển, trên người còn mang theo lửa cháy, có chỗ chân còn đang bị cháy dở, có chỗ thì trên đỉnh đầu lửa vẫn đang cháy hừng hực, nhưng vẫn không ngăn cản được bước chân nhóm người đó!

Một cái, hai cái, ba cái........... Nhóm tử thi nhanh chóng bước chân lên bờ, chiến đấu cùng đám binh lính, binh lính nhát gan thì trốn ra đằng sau, mà binh lính gan to hơn thì cũng không phải là đối thủ của bọn họ.

Không có một chiêu thức thần kì nào, nhưng mà lực lại vô cùng lớn, động tác cứng ngắc bổ xuống người binh lính tướng sĩ, chỉ cần một chiêu đã có thể khiến người dưới tay ngã xuống, khủng bố như vậy nên không có người nào dám đi lên đánh chính diện.

Mặc Kỳ Uyên và Vân Chỉ cũng nhanh chóng tự mình lao vào giữa trận chiến, kiếm trong tay vung lên, bổ xuống những lỗ hổng lớn nhỏ trên người đám tử thi kia, nhưng mà cho dù vết chém có lớn đến thế nào thì đều không ảnh hưởng gì đến bọn họ!

Mấy thứ này, còn cương thi hơn so với cương thi! Vân Chỉ buồn bực cau mày, tay nâng kiếm vung lên, mạnh mẽ bổ về phía tử thi, chém đứt tay chân bọn hắn khiến bọn hắn không còn khả năng hoạt động!

Quả nhiên đây chính là phương pháp hiệu quả nhất, những tử thi bị chém trên mặt đất từ từ run rẩy vặn vẹo, nhưng lại không thể đứng dậy điều chỉnh động tác, nhưng mà vẫn cố gắng chém giết, mấy người Mặc Kỳ Uyên cũng nhanh chóng chém tử thi, chiêu kiếm gọn gàng khiến tay chân tử thi chia năm xẻ bảy, giải quyết đám tử thi bên bờ bên này, nhưng tử thi cứ không ngừng đi từ sông lên, giống như vĩnh viễn không dừng lại.

Không thể cứ tiếp tục như vậy, mấy người chém giết xong đám tử thi bên này, nhanh chóng thương lượng một chút, rồi phi thân sang phía bờ sông bên kia, bọn họ muốn tìm ra nơi tiếng tiêu phát ra.

Công Ngọc và Mang Lãng mở đường, Mặc Kỳ Uyên và Vân Chỉ không trở ngại vượt qua sông, đi đến bờ sông thì bắt đầu chém giết đám tử thi bên này còn chưa qua sông.

Giẫm nhẹ lên đỉnh đầu, hai mắt Vân Chỉ nhanh chóng nhìn khắp bốn phía, quả nhiên phát hiện ra một nữ tử che mặt mặc quần áo xanh đen đang thổi tiêu, thanh âm u ám khống chế đám tử thi cũng chính được bắt đầu từ đó.

Sau khi nhìn kĩ, lửa giận của Vân Chỉ càng tăng vọt, cô gái này lại chính là Khâu Lệ Đại Cơ, không ngờ là nàng chẳng những không chết mà còn làm nhiều chuyện ghê tởm như vậy nhằm vào bọn họ, nàng đã dám xuất hiện thì hôm nay chính là ngày chết của nàng!

Dùng tốc độ như tên bay đâm về phía Khâu Lệ Đại Cơ, nhưng đối phương không có vẻ gì là muốn chống lại, trong miệng vẫn tiếp tục thổi tiêu, giống như tồn tại vĩnh viễn trong thế gian, đem toàn bộ thế gian chìm sâu trong bóng tối.

Ngay khi kiếm của Vân Chỉ cách cái rèm màu xanh lục một cự li thì đột nhiên tiếng tiêu trở nên ngắn ngủi hơn, rồi một bóng dáng màu đỏ sậm không biết xuất hiện từ đâu ra, cản trở chiêu thức của Vân Chỉ.

Vân Chỉ theo phản xạ muốn đối chiến với bóng dáng màu đỏ đó, nhưng trong khoảnh khắc tách ra ngắn ngủi, nàng lại bị khiếp sợ đến mức không còn chút sức lực di chuyển bước chân, vung ra chiêu thức, nàng cứ đứng ngơ ngác ở đó, chờ đợi nắm lấy hai tay người đối diện, bộ mắt dữ tợn đáng úp về phía nàng, nhưng nàng lại quên phải bảo vệ bản thân, quên phải phản công đối phương.

Ngay khi móng tay tàn nhẫn chuẩn bị nện vào mặt Vân Chỉ, Mặc Kỳ Uyên kịp thời chạy đến ngăn cản, bảo vệ Vân Chỉ phía sau, bất an nói: "Chỉ nhi, nàng làm sao vậy? Chúng ta đang ở trên chiến trường đó!"

Ở trên chiến trường làm sao lại có thể lơi lỏng cảnh giác, huống hồ lại còn ngẩn người!

Hai mắt Vân Chỉ rời rạc, thấp giọng nỉ non: "Mẹ, mẹ, đó là mẫu thân, mẫu thân vẫn chưa chết............"

Gạt Mặc Kỳ Uyên ra, nàng tiến lên đánh về phía bóng người màu đỏ sậm, nếu khoảng cách gần hơn nàng có thể xác định tất cả mọi chuyện.

Lúc này Mặc Kỳ Uyên mới chú ý đến vẻ mặt dữ tợn của nữ nhân đối diện đó, tóc tai có chút hỗn độn, trên mặt tràn ngập sự tàn ác, khát máu, hai mắt dữ tợn giống như ngoài giết người ra thì không còn việc gì đáng làm. Nhưng càng khiến người ta kinh ngạc hơn chính là dáng vẻ dã thú không thể nhận ra đó lại là mẫu thân của Chỉ nhi, là Thiên Đại phu nhân Vạn Ức Liên!

Làm sao nàng có thể còn sống? Càng kỳ quái hơn là vì sao nàng lại biến thành như vậy, luống cuống khống chế những tử thi khác, nhưng động tác của tử thi này có linh hoạt hơn đôi chút so với tử thi khác, một phụ nhân hiền lành căn bản không biết võ công làm sao có thể biến thành dáng vẻ như thế này, nhất định Khâu Lệ Đại Cơ đã động tay động chân gì đó!

Hiện tại Vạn Ức Liên rất nguy hiểm! Mặc Kỳ Uyên đứng thẳng lên rồi phi thân đuổi theo Vân Chỉ.

Quả nhiên, khi Vân Chỉ đến gần bóng dáng màu đỏ, sát chiêu cũng đến gần theo, Vân Chỉ hoảng hốt, tại sao mẫu thân lại biến thành như vậy!

Vừa cố gắng ngăn cản Vạn Ức Liên đến gần, hai mắt Vân Chỉ nhìn chằm chằm hai tròng mắt và khuôn mặt quen thuộc nhưng giờ lại không có thần thức, giọng nói nhẹ nhàng có chút run run: "Mẫu thân, ta là Chỉ nhi, người bị làm sao vậy?"

Dường như không nghe thấy một cái gì, Vạn Ức Liên lùi ra sau một chút rồi lại tiếp tục tấn công, giống như đang liều mạng, hoàn toàn không phải là dáng vẻ của một người biết võ công, chỉ biết muốn giết thì phải lên, mặc kệ người trước mắt là ai đều giết chết, tiêu diệt!

Mặc Kỳ Uyên vừa định ra giúp đỡ Vân Chỉ, muốn ngăn nàng và người trước mắt lại thì lại bị một bóng người khác xông vào vây khốn, mà bóng người đó lại chính là Đại Tướng quân Thiên Đại Duật!

Hiện tượng cũng giống với Vạn Ức Liên, tuy nhiên thân thể Thiên Đại Duật tráng kiện, cho dù có không dùng hết khả năng thì trong nhất thời cũng có thể vây khốn Mặc Kỳ Uyên, nóng lòng chú ý Vân Chỉ bên cạnh, thấy nàng không đành lòng ra tay, đành phải lớn tiếng nói to: "Chỉ nhi, hiện tại đó không phải là mẫu thân của nàng, không cần phải chùn tay! Bảo vệ bản thân cho tốt!"

Đương nhiên nàng biết mẫu thân trước mặt không có khả năng là mẫu thân dịu dàng, nhân hậu của nàng, nhưng mà cho dù có thế nào thì đây cũng là mẫu thân của nàng, nên nàng không thể ra tay được! Khuôn mặt lộ rõ vẻ thống khổ, Vân Chỉ chỉ thủ chứ không tấn công, cố gắng kéo dài thời gian đánh nhau với Vạn Ức Liên.

Mặc Kỳ Uyên dùng tốc độ nhanh nhất giải quyết xong tử thi Thiên Đại Duật, lo lắng nhìn thoáng qua phía Vân Chỉ, rồi xoay người đánh về phía Khâu Lệ Đại Cơ cách đó không xa, giải quyết được nàng thì đám tử thi này sẽ không cần phải xử lí nữa.

Đôi mắt tàn nhẫn của Khâu Lệ Đại Cơ sáng rực lên, khinh thường hừ lạnh một tiếng, nàng không lùi mà trực tiếp tấn công Mặc Kỳ Uyên, tiêu trong tay thành vũ khí lợi hại, vừa đánh nhau vừa có thể tiếp tục thổi tiêu, tiếng tiêu vang lên không dứt, đánh nhau vẫn tiếp tục. Mặc Kỳ Uyên cau mày, cô gái này dường như lại mạnh thêm một chút, chiêu thức trong tay càng nhanh hơn, mạnh mẽ đánh đến, nóng lòng muốn tiêu diệt nữ nhân này.

Hai người đánh qua đánh lại vài chiêu, bất phân thắng bại, Khâu Lệ Thương Kình xem bên cạnh cũng âm thầm kinh hãi, hắn bắt đầu không xác định được liệu hắn có đánh thắng được Mặc Kỳ Uyên hay không, càng kinh hãi hơn là võ công của tỷ tỷ từ khi nào mà trở nên cao thâm như vậy!

Đột nhiên, tiếng tiêu trở nên ngắn ngủi, đánh nhau tạm dừng nhưng lại bắt đầu chuyển hướng, giống như đang chỉnh đốn đám tử thi.

Giữa lúc phân tâm, Mặc Kỳ Uyên bắt lấy lỗ hổng, kiếm thế đánh vào điểm yếu của Khâu Lệ Đại Cơ, tiếng tiêu tạm dừng nhưng người thổi tiêu vẫn chẳng lộ ra chút sợ hãi nào.

Trong mắt lóe lên sự châm biếm, Khâu Lệ Đại Cơ khinh thường giễu cợt: "Vẫn nên để ý một chút phía sau ngươi, rồi mới quyết định có đâm kiếm này xuống hay không!"

Quay lại nhìn, thì thấy Vân Chỉ đã bị Vạn Ức Liên khống chế, tay nắm chặt lấy cổ, động tác đứng yên ở đó, dường như chỉ cần mạnh tay một chút thì cái cổ dài nhỏ của Vân Chỉ sẽ bị vặn đứt không chút lưu tình!

Quay đầu tức giận nhìn về phía Khâu Lệ Đại cơ, hai mắt bốc hỏa, dáng vẻ vô cùng đáng sợ, kiếm trong tay càng tiến gần hơn: "Mau thả Chi nhi ra, Bổn vương sẽ tha cho ngươi một mạng!"

"Ha ha ha! Chỉ bằng ngươi sao?" Khâu Lệ Đại Cơ cười quỷ dị vài tiếng rồi đột nhiên khuôn mặt trở nên lạnh băng, bóng người trước mũi kiếm ngay lập tức biến thành một cơn gió xoáy, chỉ để lại một làn khói màu xám còn bóng dáng thì đã biến mất không thấy đâu nữa!

Ngay khi mọi người còn đang kinh hãi thì một tiếng tiêu kéo dài vang lên, trong không khí chỉ còn lại tiếng cười âm trầm của Khâu Lệ Đại Cơ.

"Mặc Kỳ Uyên, nhớ rõ phải thỉnh cầu bản cung chăm sóc nương tử ngươi! Ha ha ha...."

Chỉ còn kịp nhìn thấy một trận gió xoáy màu đen cuốn lấy Vân Chỉ bay về hướng quân doanh Khâu Lệ, ngay cả đám tử thi cũng đã dừng mọi động tác và quay đầu đi theo, bước chân có tiết tấu, không khí trầm lặng giống như khi tấn công vậy.

Nụ cười âm trầm quỷ dị còn vang mãi bên tai mọi người, trong lúc nhất thời khiến cho bọn họ chưa thể hoàn hồn từ trong trạng thái quỷ dị đó, người vừa rồi có thể biến thành gió mà biến mất, khống chế được nhiều tử thi như vậy, rốt cuộc nàng là người hay là quỷ vậy!

"Chỉ nhi!" Mắt nhìn thấy Vân Chỉ không có ý thức bị bắt đi, Mặc Kỳ Uyên lớn tiếng gọi to, tròng mắt như muốn rơi ra, tốc độ của làn gió đen khiến hắn biết mình không thể đuổi theo, quan trọng hơn là chỉ trong nháy mắt như vậy thì làm sao có thể hoàn toàn biến mất trước mắt người như thế.

Công Ngọc và Mang Lãng cũng khẩn trương, chân chút nữa không kiềm chế được mà đuổi theo.

Kiềm chế khủng hoảng trong lòng, cố giữ bình tĩnh bằng lý trí, Mặc Kỳ Uyên dùng tốc độ nhanh nhất rút quân, hắn cần trong thời gian ngắn nhất tìm ra biện pháp cứu Vân Chỉ! Đồng thời còn phải tiếp tục đại chiến!

Lạc Băng Tuyết chờ đợi trong quân doanh nhìn thấy mấy người mang theo sắc mặt nghiêm trọng trở về, vội vàng đi ra nghênh đón, nhìn sắc mặt như vậy nên nhất thời vẫn chưa dám hỏi gì.

Vừa vào trong chủ trướng, một vài vị tướng nhìn thấy sắc mặt khiến người khác vô cùng sợ hãi của Mặc Kỳ Uyên, trong lòng sợ hãi hắn sẽ nóng vội mà làm hỏng việc, vội vàng đứng lên nói: "Vương gia, ngàn vạn lần không thể vì Vương phi bị bắt mà để trận tuyến bị rối loạn, chỉ cần quân ta án binh bất động trong mấy ngày, nhất định lương thảo quân địch sẽ không chống đỡ nổi, không đánh mà thua!"

Một ánh mặt lạnh lùng đâm thẳng về phía người vừa nói chuyện, ý của hắn là để Chỉ nhi tự sinh tự diệt sao?

"Chẳng lẽ Dư Phó tướng không nhìn thấy đội quân tử thi của quân địch hôm nay sao? Quân ta mà án binh bất động, chẳng lẽ đợi bọn họ đến tiêu diệt một lần luôn hay sao?" Một lời nói lạnh lùng khiến không khí trong doanh trướng có chút cứng ngắc, ngay cả Dư Phó tướng cũng bị dọa đến mức rụt cả cổ lại, không dám nói nữa.

Thì ra là Thiên Đại Vân Chỉ bị bắt, trong lòng Lạc Băng Tuyết âm thầm vui vẻ, như vậy càng khiến nàng đỡ tốn một chút công sức, chỉ cần nàng còn ở đây một ngày thì Thiên Đại Vân Chỉ sẽ không có cơ hội được ở bên người Uyên.

"Tình huống hiện tại rất không thuận lợi với quân ta, không thể cứ để tiếp tục xấu đi, cần phải chủ động tấn công." Mặc Kỳ Uyên khôi phục bình tĩnh nói: "Đêm nay Bổn vương sẽ mang theo mấy người đến quân địch trao đổi, thừa thời cơ cứu Chỉ nhi ra, tìm biện pháp khống chế tử thi. Vu Tướng quân, ngươi nghe lệnh Bổn vương mà hành động, bố trí toàn quân hạ trại ở ven bờ sông, sau đó kín đáo vượt sông, mặt khác phái năm vạn nhân mã đi dọc hai bên đường ven qua sông, chú ý phối hợp mà tác chiến!"

Tuy rằng để Tướng quân đích thân đi vào doanh trại quân địch là không an toàn nhưng nhìn thấy vẻ mặt kiên định của Mặc Kỳ Uyên cùng với khẩu khí chín trâu cũng không kéo lại được, Vu lão Tướng quân đành phải đứng dậy ôm quyền: "Mạt tướng lĩnh mệnh!"

"Tuyết nhi, phiền toái ngươi đi cùng Bổn vương, đối với trận pháp thiên biến vạn hóa của quân địch chỉ có ngươi có thể phá giải." Ngay khi Lạc Băng Tuyết đang âm thầm buồn bực chuyện Uyên không để ý đến an toàn của bản thân mà đi vào chỗ địch tìm cách cứu người thì nghe thấy giọng nói có phần áy náy của Mặc Kỳ Uyên truyền đến.

Võ công Lạc Băng Tuyết quá yếu, nếu không phải là không còn cách nào khác thì Mặc Kỳ Uyên cũng không muốn mang nàng theo mạo hiểm.

Đã muốn đưa nàng đi cùng, đương nhiên là chuyện tốt, thời điểm quan trọng nàng còn có thể giúp đỡ một chút, Thiên Đại Vân Chỉ không trở lại mới chính là điều tốt nhất với Uyên! Lạc Băng Tuyết thầm nghĩ rồi vui vẻ đồng ý, trên mặt lộ ra chút vội vàng: "Vâng, Tuyết nhi cũng muốn nhanh chóng cứu được tỷ tỷ!"

"Ta có thể nói một câu không?" Hách Liên Ngọc Nhi cũng tự biết mình là người ngoài, không nên nói chuyện khi bọn họ đang bàn việc chính sự, nên yếu ớt mở miệng, sau khi được Mặc Kỳ Uyên gật đầu tán thành mới mở miệng nói: "Nếu Dự Vương muốn đi đến quân địch thương lượng, nếu chỉ là giao dịch buôn bán thì nhất định quân địch sẽ cảm thấy phản cảm, đối với các ngươi cũng vô cùng bất lợi, nhưng nếu lấy lợi ích chiến tranh quốc thổ làm giao dịch thì chỉ sợ sẽ bôi nhọ danh tiếng của Vương gia và Vương chi, khiến dân chúng Mặc Kỳ ghi hận, Vương gia vẫn nên bàn bạc kỹ lưỡng hơn là tốt nhất."

Mọi người bị lời nói của nàng làm cho kinh ngạc, lập tức rơi vào trầm tư.

Mặc Kỳ Uyên nhíu mày, đây cũng là điều hắn đang lo lắng, hiện tại quả thật không có cái gì đủ điều kiện để đàm phán với bọn họ, hắn chỉ nghĩ có thể chớp được thời cơ cứu Vân Chỉ về, trong lòng cũng hiểu rõ hi vọng không lớn cho nên hắn cũng không dám hành động vội vàng.

"Ta có, trong tay ta có vật bọn họ cần tìm." Sau khi tất cả mọi người rơi vào trạng thái yên lặng trong một lát, đột nhiên giọng nói lạnh lùng của Khâu Lệ Mang Lãng vang lên, kiên định nói giống như vừa rồi đã cân nhắc vô cùng kĩ lưỡng.

Mặc Kỳ Uyên nghi ngờ nhìn về phía hắn, đột nhiên nhớ đến ân oán rối rắm ngày đó ở dưới đáy sông Bàn Niết giữa hắn và Khâu Lệ Thương Kình, trong tay hắn thật sự có cái gì đó mà Khâu Lệ Thương Kình rất để ý, nếu dùng cái này để đàm phán thì khả năng cứu được Vân Chỉ sẽ càng cao hơn, lông mày thả lỏng hơn chút, nhưng chỉ đáp lại hai chữ: "Có thể."

Đương nhiên, nếu đã là vật quan trọng như vậy, hắn lại dám hy sinh vì Vân Chỉ, chút tình cảm này thật khiến hắn phải ghen tị.

"Mặc Hình, ngươi đi chọn ra 20 người, giờ Dậu xuất phát!" Giọng nói Mặc Kỳ Uyên lạnh lùng vang lên, hi vọng bọn họ sẽ không làm gì Vân Chỉ, chỉ cần hắn có thể đi vào mà Khâu Lệ Đại Cơ có can đảm làm ra chuyện gì thì chắn chắn hắn sẽ khiến bọn họ phải sống không bằng chết!

Quân doanh Khâu Lệ.

Màn trướng bị xốc lên mạnh mẽ, Khâu Lệ Thương Kình hơi hơi khom người mới đi được vào bên trong.

Biểu cảm trên mặt đông cứng, không nhìn ra hỉ nộ, Khâu Lệ Đại Cơ bình tĩnh ngồi uống trà trên kia, khuôn mặt như điêu khắc nhưng lại đang giấu diếm một hơi thở nguy hiểm, giống như một pho tượng ngoại quốc vậy.

"Ngươi đến đòi người sao?" Không thấy hắn nói chuyện, Khâu Lệ Đại Cơ bình tĩnh phun ra mấy chữ, nhưng mắt vẫn không nhìn vào hắn, nhàn nhã thưởng thức trà.

Thân thể Khâu Lệ Thương Kình hơi nghiêng, cặp mắt như chim ưng bắn thẳng vào nữ nhân trước mặt: "Nhất định Bổn vương phải mang Thiên Đại Vân Chỉ đi! Bổn vương biết ngươi không phải là tỷ tỷ, có phải ngươi đã giết nàng rồi đúng không?"

Trong lòng hắn đã sớm hoài nghi cô gái này không phải là tỷ tỷ của hắn, nhưng mà không hiểu nàng đã dùng thuật dịch dung gì mà dung nhan lại giống tỷ tỷ như đúc như vậy, thậm chí vết sẹo trên tay nàng do hắn gây ra khi còn bé cũng giống nhau. Cho nên hắn không dám tiếp tục suy đoán, nhưng mà mọi chuyện xảy ra trong hôm nay đều vượt qua sức tưởng tượng của hắn, đã như vậy thì mọi sự giống nhau đều không thể đảm bảo cho cái gì được.

"Nếu bản cung nói là không giết, liệu ngươi có tin hay không?" Biểu cảm tự nhiên, cũng không thèm để ý lời nói như vậy có thể khiến người ta tin tưởng hay không, bởi vì nàng không e ngại bất kì kẻ nào: "Bắt cô gái này có tác dụng với bản cung, không thể đưa cho ngươi."

Hít sâu một hơi, trong lòng Khâu Lệ Thương Kình biết hắn không thể làm gì nữ nhân này, huống hồ nàng còn đang sử dụng thân hình của tỷ tỷ.

"Giao Thiên Đại Vân Chỉ cho Bổn vương, Bổn vương sẽ không để ý ngươi nữa, tuy rằng không biết ngươi muốn làm gì nhưng Bổn vương biết ngươi vẫn cần ẩn mình dưới thân phận của tỷ tỷ, nếu không cũng chỉ là chuột chạy qua đường mà thôi, yên tâm, Bổn vương cũng sẽ không thả nàng đi." Khâu Lệ Thương Kình bình tĩnh, hai mắt lạnh như băng nhìn thẳng vào mắt đối phương, hắn nhận ra được mục tiêu của cô gái này là Mặc Kỳ Uyên, nếu bọn họ đã có cùng mục tiêu thì có thể trợ giúp được cho nhau, đương nhiên hắn cũng sẽ không ngu xuẩn đến mức làm việc gì cùng nàng để rồi hai bên đều bất lợi.

Lúc này, cách một tấm mành trướng bên trong, đột nhiên Vân Chỉ tỉnh lại, tai có thể nghe thấy rõ ràng đoạn đối thoại của hai người bên ngoài, khi nghe đến đoạn sau, trong lòng tức giận, bọn họ coi nàng là cái gì? Lần này bọn họ muốn làm gì? Không ngờ bản thân chỉ là chuyển từ một nơi nguy hiểm này sang một nơi nguy hiểm khác mà thôi.

Muốn đứng dậy tìm biện pháp để thoát ra ngoài rồi tìm thời cơ báo thù, nhưng phát hiện toàn thân mềm nhũn, không có chút sức lực nào, thân thể mệt mỏi tựa như vô cùng khát vọng giấc ngủ, nhưng mà trong tiềm thức của nàng rõ ràng là không muốn ngủ! Nhất định đã bị hạ dược rồi!

Tuy nhiên muốn kê đơn với nàng thì quả là chuyện cười, khóe miệng khẽ cong lên, may mắn là nàng có mang theo băng thiềm bên người, còn đặc biệt cất giấu kĩ lưỡng, biết đâu có thể dùng nó để cứu mạng kịp thời. Nhưng mà hiện tại toàn thân nàng vô lực, ngay cả khí lực giơ cánh tay lên cũng không có, cũng không còn tinh lực để ý chuyện ở cách vách. Cố gắng tập trung sức lực vào cánh tay. Bản thân đang cố đấu tranh với chính bản thân mình.

Khâu Lệ Thương Kình nói không sai, quả thật bây giờ nàng còn cần dùng thân thể này, Khâu Lệ Đại Cơ bình tĩnh nhìn về phía hắn, giống như muốn chắc chắn về tính chân thật trong lời nói của hắn.

"Bản cung đã hạ cổ ngủ với nàng, rất khó để tỉnh táo, không muốn để nàng chạy!" Thiên Đại Vân Chỉ chính là quân cờ để uy hiếp Mặc Kỳ Uyên, cuối cùng nàng chỉ cần tuân thủ lời hứa, giao nàng là cho Cửu Lễ là xong.

Nghe nói vậy, Khâu Lệ Thương Kình liền đi vào bên trong, quả nhiên nhìn thấy một bóng dáng màu trắng đang nằm ở trong đó. Khóe miệng không tự giác cong lên, sớm muộn cô gái này cũng sẽ rơi vào tay mình.

Vân Chỉ nghe thấy có tiếng người đi vào từ phía sau, vội vàng đình chỉ mọi động tác lại, ánh mắt cũng vờ khép chặt. Hiện tại toàn thân nàng ngoại trừ đầu óc ra thì toàn thân đều chậm chạp cả!

Bước vài bước đến phía trước Vân Chỉ, hơi hơi cúi đầu đã dễ dàng ôm toàn bộ Vân Chỉ vào lòng rồi đứng lên, trong lòng âm thầm suy nghĩ, không ngờ cô gái này lại nhẹ như vậy, nhưng mà một nữ nhân trung nguyên như thế này mà còn lỗ mãng và hiếu động hơn cả nữ nhân trên thảo nguyên, quả nhiên quân doanh không phải là một nơi ở tốt của nữ tử.

Cũng không chào hỏi, hắn lập tức ôm Vân Chỉ ra khỏi doanh trướng, hướng về chủ trướng của mình mà đi.

Đặt Vân Chỉ lên trên giường, Khâu Lệ Thương Kình nhìn từ trên cao xuống dung nhan mỹ lệ có thể khiến người ta hít thở không thông của nàng, lộ ra nụ cười hài lòng: "Đừng giả vờ nữa, mở mắt ra đi!"

Tuy rằng tinh thần lúc nào cũng rơi vào trạng thái cảnh giác nhưng mà thân thể lúc này tựa như không còn thuộc về mình, nghe thấy hắn nói vậy, Vân Chỉ cũng thoải mái mở hai mắt ra, nếu ngay cả chút việc này nàng còn không làm được thì nàng khác gì người đã chết chứ!

"Ngươi muốn thế nào?" Rõ ràng là không có khả năng thả nàng đi, nhưng quan trọng nhất là muốn kéo dài thời gian với hắn, cánh tay sau người di chuyển chậm chạp, chỉ cần thả được băng thiềm ra thì nàng sẽ có cơ hội thoát thân.