"Muốn bày trận cả dưới nước sao, chẳng lẽ muốn phái một vài tướng sĩ mai phục ở dưới nước?" Mặc Hình cau mày suy nghĩ, hỏi ra vấn đề mà mấy người đều muốn hỏi.

"Hạ độc!" Gần như là trăm miệng một lời, Vân Chỉ và Mặc Kỳ Uyên nhìn nhau cười.

"Hạ độc sao?" Đó là thánh sông của Hách Liên nha, lúc trước còn lớn tiếng nói là sẽ bảo vệ thánh sông của Hách Liên bọn họ, vừa mới bắt đầu sử dụng thì đã muốn hạ độc trong sông của người ta, đôi vợ chồng này thật không biết xấu hổ là gì cả! Trong lòng Công Ngọc và Mặc Hình âm thầm khinh bỉ, nhưng cũng không thể không thừa nhận đó là một biện pháp tốt!

Nhìn biểu cảm do dự, bất an của mấy người xung quanh, biết chắc chắn là trong lòng bọn họ đang âm thầm khinh bỉ hai người bọn họ làm người không có đạo đức.

Vân Chỉ mặt không đỏ tim không đập mạnh, thản nhiên nói: "Dù sao thì lần trước khi Hoàng lăng bị hủy thì sinh vật trong sông đều đã chết sạch, lần này hạ độc xong chờ thắng trận thì giải độc là được!"

"Khụ khụ khụ!" Công Ngọc Viêm Bân che mặt ho khan rồi đứng lên, nàng nói một cách bình thản tự nhiên như vậy, chẳng lẽ nàng đã quên Hoàng lăng Hách Liên bị hủy cũng là một kiệt tác của nàng hay sao!

Giống như muốn tỏ vẻ vô cùng đồng ý với lời nói của Vân Chỉ, Mặc Kỳ Uyên tiến lên ôm lấy nàng.

"Công Ngọc, thuốc độc này giao cho ngươi, chuẩn bị nhiều một chút! Các ngươi cũng nhanh chóng đi chuẩn bị đi!"

Vài người ở đây vẫn không biết rằng Vương gia và Vương phi phúc hắc của họ rất quyết đoán, một đám người đành ngoan ngoãn lui xuống.

Hoàng cung Hách Liên.

Hách Liên Diệp nằm trên giường mở to hai mắt ra, nói chính xác hơn thì không phải là mở hai mắt mà là bỗng nhiên hai mắt trở nên có thần.

Đi lòng vòng nhìn hoàn cảnh xung quanh mình, một dòng trí nhớ ùa về, trong đầu nhớ lại hết tất cả mọi chuyện tối hôm qua, nhất thời hận nghiến răng!

"Vương huynh, ngươi không có việc gì chứ?" Trong tay Hách Liên Ngọc Nhi còn chưa buông lọ thuốc kia ra, đây quả nhiên là thuốc giải, chỉ trong một lát mà độc đã được giải, xem ra nữ nhân kia không chỉ võ công cao cường, mà công phu hạ độc giải độc cũng xuất sắc hiếm có trên thế gian.

"Nữ nhân kia đâu?"

Mỗi một chữ dường như phải dùng toàn bộ sức lực toàn thân rít ra qua kẽ răng, thậm chí Hách Liên Ngọc Nhi còn có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh nghiến răng.

Nàng chưa từng thấy Vương huynh để lộ biểu cảm như vậy ra, cũng biết lần này Vương huynh quả thật đã nổi giận, nữ tử kia thật sự không đơn giản, ngay cả Vương huynh của nàng mà còn bị chỉnh thành ra như thế này! Trong lòng bày tỏ sự tán thưởng đối với Vân Chỉ.

Đương nhiên cũng sẽ không dám thể hiện biểu hiện tán thưởng này trên mặt, Hách Liên Ngọc Nhi dè dặt, cẩn thận giải thích: "Cái kia, Vân cô nương đã đi, tuy nhiên nàng còn để lại cho Vương huynh một mỹ nữ, hơn nữa đã thành thân cùng với Vương huynh thì cũng nên gọi cô gái đó là Vương tẩu. Hôm nay là ngày đại hỉ, Vương huynh kế thừa Vương vị, hẳn là nên vui vẻ, nếu Vương huynh đã không thích Vân cô nương thì không cần phải nghĩ đến nàng để rồi làm tổn hại tinh thần!"

"Nữ nhân kia đi rồi! Hơn nữa ta còn mơ mơ màng màng thành thân cũng một nữ nhân không quen biết!" Đột nhiên Hách Liên Diệp đứng dậy, tuy nhiên vì tác dụng của thuốc còn chưa hết nên phần thân dưới còn chưa hoàn toàn đứng vững được: "Nữ nhân đáng chết này, ta nhất định phải tìm nàng tính sổ!"

Hách Liên Ngọc Nhi vội vàng tiến lên đỡ lấy Hách Liên Diệp đang đứng không vững, bất an nói: "Vương huynh, chẳng lẽ huynh thích Vân cô nương kia sao! Sớm biết như vậy ta sẽ không thả bọn họ đi! Làm sao bây giờ? Cho dù muốn tìm cũng biết đi đâu mà tìm a!"

"Ngọc Nhi, ngươi, ngươi đã biết mà còn thả nàng đi!" Hách Liên Diệp khó thở, nhưng cũng không nỡ mắng muội muội này: "Tuy nhiên muốn tìm được nàng cũng không khó, Dự Vương phi, hừ, món nợ này bản Thái tử nhớ kỹ!"

"Dự Vương phi?" Trong miệng Hách Liên Ngọc Nhi nói lẩm bẩm, có chút không dám tin: "Cái kia, Vân cô nương chính là Dự Vương phi sao? Chẳng trách hôm qua hai người họ lại ăn ý như thế, nhưng mà........"

"Ngọc Nhi, nếu như ngươi thật sự muốn làm Trắc phi của Dự Vương thì quả là ủy khuất cho ngươi, huống hồ còn phải đối phó kẻ xấu xa này! Nhất định Vương huynh sẽ tìm cho ngươi được một người tốt!" Hách Liên Diệp cho rằng muội muội thương tâm, vẫn không quên cẩn thận an ủi, hai vợ chồng này quả thật đáng giận, trêu đùa hai huynh muội bọn họ thành ra như vậy!

Hách Liên Ngọc Nhi chỉ ngạc nhiên một lúc là đã nghĩ thông suốt, cười nói tự nhiên: "Vương huynh không cần quan tâm, thế mà Ngọc Nhi lại cảm thấy rất thú vị, ta nhất định phải thử xem thì sau này ta mới không hối hận!"

Dự Vương là một nam nhân ưu tú như vậy, nàng không nghĩ sẽ dễ dàng buông tha, hơn nữa còn có thể giao chiến với Dự Vương phi thú vị như vậy càng khiến cho nàng cảm thấy chờ mong!

Hách Liên Diệp nhìn thấy Ngọc Nhi lộ ra biểu cảm nóng lòng muốn thử như vậy, mặc dù có dự cảm xấu, nhưng cũng biết là không nên nói nhiều lời.

Muội muội này của hắn thoạt nhìn thì có vẻ là người dịu dàng, nhưng trên thực tế tính cách còn ngang ngược hơn so với nam tử mấy phần, chỉ cần là chuyện nàng quyết định, thì cơ bản sẽ không bỏ cuộc giữa chừng!

Mà lúc này cái núi lửa sắp phun trào Hộ Hà Trưởng lão cũng đang tức muốn chết!

Trên tay đang cầm một bức thư mà Vân Chỉ hảo hảo để lại, trên đó giải thích rõ ràng rành mạch với hắn: 

Chào lão già trí nhớ kém, hay quên, về chuyện băng thiềm ta đã giúp ngươi nói rõ ràng chính xác với Vương thượng rồi. Bản cô nương quá mức thô tục, không làm được Hoàng hậu Hách Liên, nên đã dâng lên một mỹ nữ, hy vọng sẽ khiến ông vừa lòng. Còn một điểm cuối cùng, rất quan trọng nha, chủ nhân của chim Phượng là một người khác, lão già râu bạc ngươi không cần phải mỗi ngày đi lừa con gái nhà người ta đến Hách Liên các ngươi làm Hoàng hậu nữa! -- Không hẹn gặp lại. 

Con bé này thật sự đáng ghét! Cuối cùng chẳng những để nàng lừa lấy băng thiềm mà người còn cao chạy xa bay, hắn đã sống cả trăm năm nay nhưng tiểu nha đầu này lại là người đầu tiên có thể chạy thoát hai lần ngay dưới mắt hắn!