*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hoàng cung Hách Liên không hề rộng rãi giống như Hoàng cung Mặc Kỳ quốc, cũng không có khí thế có thể khiến người ta thần phục từ đáy lòng, nhưng ở đây lại mang trên mình đặc điểm của một nước nhỏ giàu có và đông đúc, đó chính là lầu các xinh xắn, khắp nơi trồng xen kẽ các giống cây cối hoa cỏ trân quý, làm đẹp cho Hoàng cung và biến nó trở thành một cung đình vô cùng thoải mái để nghỉ ngơi.
Lúc này, ở một cung điện phía ngoài cũng không phải là quá hẻo lánh, Mặc Kỳ Uyên bình thản đứng dưới tàng cây tựa như đang chờ đợi cái gì đó.
Rất nhanh sau đó, một bóng dáng màu xanh lướt đến, Công Ngọc Viêm Bân bỏ cây quạt trong tay ra, kiêu ngạo nói: "Tổng cộng ta đã giải quyết xong mười tên, ngươi hẳn là nên bắt đầu đi thôi!"
"Ngươi thô lỗ như vậy làm gì, Bổn vương đã nói là sẽ đưa bọn hắn trở về rồi mà." Mặc Kỳ Uyên cười nhẹ trêu ghẹo, trong lòng đang ngầm suy tính, đại khái là đang suy ngẫm xem nên tập trung đám người này ở đâu để không lộ ra dấu vết.
"Đưa trở về sao?" Công Ngọc Viêm Bân nghi ngờ hỏi lại, nhưng lập tức nghĩ ra cái gì đó: "Ngươi, không phải là ngươi muốn dùng đám người này để giúp đỡ Vân Chỉ đấy chứ!"
"Ừ, như thế này sẽ thuận tiện hơn, huống hồ là để cho ngươi có cơ hộ vận dụng võ công mà!" Nói là muốn tập võ nhưng lại tâm huyết dâng trào liền muốn tỉ thí với hắn, rồi cuối cùng lấy đám thích khách này ra để luyện tập.
Vẻ mặt Công Ngọc Viêm Bân trở nên đen sì, hắn thật đúng là dịu dàng nha!
Những kẻ này chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã phải tiếp nhận những mệnh lệnh trái ngược nhau, chỉ sợ là hiện tại đám người đó đã chạy về ám sát chủ nhân của mình rồi cũng nên! Không ngờ Vân Chỉ có thể làm ra loại độc dược mà không một ai có thể ngờ được như thế này!
Đang định mở miệng nói chuyện thì đột nhiên bên tai truyền đến tiếng bước chân, nghe tiếng bước chân có thể nhận ra là võ công người này không hề kém, nhất thời trở nên cảnh giác nói: "Có người đến đây! Lần này chúng ta cùng xông lên, xem người nào bắt được trước thì thắng!"
"Vậy thì lần này ngươi thua chắc rồi!" Mặc Kỳ Uyên nói xong, liền xoay mặt hướng về phía âm thanh phát ra, Công Ngọc Viêm Bân không hề nhận ra hai tròng mắt màu vàng của hắn trong đêm đen tự nhiên sáng lên vài phần.
Thấy hắn chỉ cười rồi kết luận, nhưng không có nửa điểm nào là nghe vẻ muốn hành động, cảm thấy buồn bực, hắn đứng như vậy mà có thể thắng hay sao?
Bĩu môi, cố tình tấn công về bóng người chuẩn bị xuất hiện.
Ngay sau đó, trong bóng đêm truyền ra thấp thoáng một tiếng hét thảm thiết, khóe miệng Mặc Kỳ Uyên càng thêm mở rộng.
Công Ngọc Viêm Bân bất mãn xoa xoa ngực vừa bị trúng đòn, đối mặt với người nào đó vừa bi thương vừa tức giận: "Vân Chỉ, chẳng phải ta đã thu hồi chiêu thức đúng lúc rồi mà sao ngươi vẫn ra tay như vậy, ngươi là muốn lấy mạng của ta phải không! Còn có ngươi, biết rõ là ai đến mà còn không nói rõ ràng!" (Anh Bân đáng iêu quá! <3 <3 Ai bảo anh lại đi làm bạn với hai kẻ phúc hắc này chứ! )
"Ai bảo ngươi lại đi nghênh đón người khác như vậy chứ! Lực đạo không nặng, chút thương tổn ấy làm sao có thể làm khó được một thần y như ngươi!" Lúc này có thể nhìn thấy rõ ràng bóng dáng màu trắng này chính là Vân Chỉ vừa mới chạy đến sau khi giải quyết xong Hách Liên Diệp!
"Đã nói ngươi sẽ thua mà!" Mặc Kỳ Uyên có vẻ rất vui sướng khi có người gặp họa, cười nhẹ đi đến bên người Vân Chỉ, một tay cực kỳ tự nhiên khoát lên vòng eo mảnh khảnh kia.
Oán hận tránh khỏi bàn tay dịu dàng của hắn, nghiêm mặt nói: "Động tay động chân cái gì chứ, ta đến là để tìm ngươi tính sổ!"
"Ngươi nói xem, đêm nay trêu chọc phải đóa hoa đào đó phải giải quyết thế nào đây!" Không thèm để ý còn có người khác ở đây, mỗ nữ liền đánh đổ bình dấm chua đã đầy, vị chua nồng nặc, tuy nhiên dường như Mặc Kỳ Uyên lại có vẻ rất hưởng thụ.
Nhìn hai người này hoàn toàn xem mình là không khí, trong lòng Công Ngọc Viêm Bân tự cảm thấy đáng thương cho mình, không còn cách nào khác đành mang theo một bụng đầy thương tổn này lặng lẽ biến mất như một đám mây.
Nghe Vân Chỉ nói xong, thế mà Mặc Kỳ Uyên cười ra thành tiếng, âm thanh đậm đà như rượu của người đàn ông này khiến người nghe có cảm giác rất hưởng thụ.
"Ngươi cười cái gì? Chẳng lẽ đang rất vui vẻ sao? Ngươi dám hái hoa, vậy có tin ta dám đi tìm cỏ hay không?"
"Nàng dám!" Bỗng nhiên giọng nói trở nên trầm xuống, cho dù là ở trong bóng đêm cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của hắn trở nên đột biến.
"Muốn hỏi tội thì ta cũng có thể! Nếu không phải ta đã sắp xếp người ở đây thì đã không biết nàng sử dụng phương pháp chết tiệt này mà chạy đến, nếu không để nàng gạt ta đến ngày mai rồi thì chẳng phải là đã vô cùng thuận lợi tự gả mình ra ngoài hay sao? Hử?"
Không dịu dàng như nước nữa mà đột nhiên phát hỏa, nổi giận lên, trực tiếp bóp chết những lời muốn nói của Vân Chỉ!
Yết ớt rụt đầu lại, trưng lên vẻ mặt hòa nhã giải thích: "Không phải là do ta sợ ngươi lo lắng thôi sao, chỉ là diễn trò mà thôi, giữa trưa mai có thể thoát thân rồi, làm gì mà phải nói khó nghe như thế chứ? Hơn nữa hôm nay ngươi cũng đã phối hợp rất tốt với ta nha, nên cứ kiên trì thêm chút nữa, ngày mai chúng ta có thể trở về rồi!"
"Không theo nàng còn có thể như thế nào, nếu mai mà nàng còn không trở về thì ta không thể không dùng gia pháp!" Nhìn Vân Chỉ trở nên yếu thế như vậy, tuy rằng biết nàng chỉ nhất thời giả vờ để trấn an hắn nhưng vẫn có thể khiến hắn ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ.
"Tuy nhiên, ngày mai không cho nàng đi thành thân, ta đã bảo Mặc Hình an bài một nữ tử có diện mạo tương tự nàng, ngày mai dịch dung xong thì có thể thay thế nàng!" Đây chính là điểm cuối cùng của hắn, cho nên, những lời nói này đích thị là không có một con đường thương lượng nào cả.
Tuy rằng biện pháp này không thể so sánh bằng việc để nàng tự mình diễn nhưng cũng chính là biện pháp tốt nhất trong giới hạn của Mặc Kỳ Uyên, Vân Chỉ bất đắc dĩ cười, xem ra khả năng ghen tuông của nam nhân này hoàn toàn không thua so với nữ giới một chút nào.
"Được rồi, lần này theo như tính toán của ngươi! Tuy nhiên, ta còn cần phải trở về một chuyến!"
"Không cho phép đi, chẳng lẽ muốn trở về là để ngủ cùng trên một chiếc giường với Hách Liên Diệp sao!" Không hề nghĩ ngợi gì ngay lập tức mở miệng từ chối, hiện tại Vân Chỉ cảm thấy Mặc Kỳ Uyên khó có thể trấn an giống như một đứa trẻ vậy.
"Hách Liên Diệp đã bị ta hạ thuốc mê, không đến ngày mai thì sẽ không tỉnh lại! Hơn nữa tên kia còn nhớ ra chúng ta chính là người đã từng xông vào Hoàng lăng, ngày mai đã có người thay ta vậy thì ta đây sẽ tặng thêm cho hắn một loại thuốc nữa rồi mới đi!"
Nghe nàng giải thích xong, lúc này Mặc Kỳ Uyên mới vừa lòng buông Vân Chỉ ra: "Vậy thì nàng đi nhanh về nhanh!"
Nhìn nàng giống như con thỏ nhanh chóng biến mất trong màn đêm. Trong lòng cũng có chút đồng tình với Hách Liên Diệp, liên tục hai lần bị Vân Chỉ hạ độc, cũng không biết có để lại di chứng gì hay không!